Các giáo viên sôi nổi mời rượu lẫn nhau hoặc nướng hết món này rồi lại hết món khác, mặc kệ có đang chơi mấy tăng đi chăng nữa thì mọi người vẫn hăng say như lúc ban đầu.
Trình Cần trốn ở góc phòng, Tiêu Tử Lẫm cũng cảm thấy nhàm chán, không thấy thú vị chút nào, hai người lấy cớ rời khỏi chỗ đông nghẹt người, cùng với bạn cựu học sinh cùng trường ra ngoài đi tìm chỗ uống rượu vui vẻ.
Trong những cảm xúc khó tả đan xen lẫn nhau, Trình Cần im lặng, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến Sở Dương, khoảnh khắc cậu đang vẽ bức chân dung của Ôn Văn Trạch lại hiện lên trong đầu, hai người kia không ngừng biến đổi trong đầu của anh, cuối cùng đều dung hợp thành một người.
Sau khi uống rượu đến hơn mười một giờ, Tiêu Tử Lẫm được một người đàn ông giống như trong màn hình điện thoại bế trở về, còn những người kia thì cùng nhau đi dạo ở chỗ khác. Cuối cùng để lại một mình Trình Cần ngồi vào lề đường cho tỉnh rượu một chút rồi mới về nhà.
Anh móc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Ôn Văn Trạch.
Điện thoại bên kia đã kết nối được, người bên đầu dây còn lại vẫn luôn hỏi anh làm sao vậy, đang ở đâu?
Trình Cần đột nhiên ý thức được bản thân mình có bị thần kinh đâu, đây chắc là thói quen, mỗi lúc anh uống say, chính là Ôn Văn Trạch vẫn pha một ly nước mật ong đưa cho anh.
Trình Cần cứng đờ cả người mà trả lời: “Không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801140/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.