Chương trước
Chương sau
Muốn tài trợ liên hoan nghệ thuật sinh viên đại học năm sau, liên hoan văn hóa nghệ thuật cộng đồng gì đó đều phải chờ những người giàu có, dư dả sẽ xuất tiền túi ra mà hỗ trợ.
Trước đây, Trình Cần cũng đã từng tài trợ trong các cuộc thi của trường, diễn thuyết học thuật trong học tập và các hoạt động khác có khả năng phát hiện nhân tài, phòng làm việc Khải Phong được anh ký hợp đồng tại buổi liên hoan nghệ thuật, việc tài trợ tám ngàn vạn là chuyện không thành vấn đề, đương nhiên so với tên nhà giàu và có quyền lực như Tiêu Tử Lẫm, thì có vẻ thua kém hơn một chút. Rốt cuộc ông chủ của chuỗi cửa hàng đô thị Yên Thành là ai chứ?
Sau khi nói chuyện xong, hiệu trưởng đưa hai vị nhân tài ưu tú đi ra ngoài, hàn huyên tâm sự được vài câu rồi tự trở về phòng làm việc của mình, bước đi lảo đảo như cũng muốn vào phòng sinh.
Tiêu Tử Lẫm sửa sang lại vạt áo một chút, cậu ta muốn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cậu ta liếc mắt nhìn đồng hồ thì mới biết chỉ mới có sáu giờ, vì thế cậu ta cười nói: “Vẫn còn thời gian, có muốn đi uống chút rượu không?”
Trình Cần đưa tay của bản thân ra: “Người tàn tật, không tiện uống rượu.”
“Cái này của cậu tính là cái gì chứ.” Đang nói thì điện thoại của Tiêu Tử Lẫm vang lên, khuôn mặt có chút khinh thường của cậu ta đột nhiên nở một nụ cười: “A lô, bảo bối… Đang ở trường học, anh chuẩn bị về, hả, có muốn ăn gì không?”
Trình Cần quay người nhìn với ánh mắt khinh thường, lộ ra vẻ mặt không hề phòng bị.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Tử Lẫm cười tủm tỉm nói: “Ái chà, tay của cậu bị thương sao, vậy chắc không thể uống rượu được rồi, làm sao đây ta? Mình có việc phải đi trước, rảnh rỗi thì liên lạc với cậu sau.”
Trình Cần xua xua tay: “Cút đi, cậu mà ở đây một giây phút nào nữa, mình sẽ chém cậu đó.”
Tiêu Tử Lẫm “Tsk” một tiếng, vẻ mặt gợi đòn mà nói tình ý sâu xa: “Cậu đi tìm cậu bạn nhỏ của mình đi, vậy là có thể tạm biệt mấy ngày nhàm chán rồi. Sẵn tiện có người chăm sóc cho cánh tay đó của cậu luôn.”
Vẻ mặt của Trình Cần không cảm xúc, anh duỗi thẳng ngón giữa: “Cút.”
Tiêu Tử Lẫm cười ha hả rồi lái xe đi.
Trình Cần cho rằng lời nói của Tiêu Tử Lẫm cũng có một phần đúng, bản thân anh lúc nào cũng lười biếng nên cũng cần phải tìm một người để chăm sóc tay chân nữa chứ, một người siêng năng, dễ bảo có thể hầu hạ anh từ trong ra ngoài, thật giống một con cừu non dịu dàng ở nhà, là một người nội trợ giỏi, sẽ nấu cơm, làm việc nhà giỏi giang một chút và biết xấu hổ một chút sau mỗi lần anh chọc, biết nóng biết lạnh, thật tốt.
Trình Cần lắc lắc đầu, anh đang suy nghĩ chuyện gì thế.
Vừa mới lên xe, bả vai của Trình Cần bị một người chộp lấy.
Sở Dương mặc một chiếc áo khoác lông cừu, một bên mang một chiếc cặp màu nâu nhạt, nước da cậu trắng trẻo, đôi mắt nai con cười tròn xoe, trong sáng, ngây thơ, thật sự nhìn cậu lúc này khiến anh muốn phạm tội. Trình Cần cảm thấy rằng anh đứng chung với những người khác thì chuyện tuổi tác sẽ không thành vấn đề. Nhưng ở bất kể độ tuổi nào thì ngọn lửa tà ác trong lòng anh vẫn không ngừng tỏa ra.
Sở Dương nhếch miệng cười cười: “Tôi tự hỏi từ xa nhìn ai rất quen, không nghĩ tới việc sẽ gặp chú Trình ở đây.”
“Vừa tan học sao?”
“Dạ.” Sở Dương nói: “Sao chú lại ở đây?”
“Có chút việc cần phải làm thôi.” Trình Cần nhìn đồng hồ: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa có ăn, mới vừa tan học thôi à, tôi mời anh đi ăn được không?” Sở Dương chỉ tay về một hướng nào đó: “Bên kia có quán ăn rất ngon, ở đó có bán bánh chẻo áp chảo siêu ngon luôn đó, chỗ đó bán không mắc lắm đâu.”
Trình Cần biết Sở Dương đang nói đến chỗ nào, đó là một quán ăn cũ đã bán lâu năm, lúc anh còn học ở Yên Đại, Ôn Văn Trạch vẫn còn chưa nổi tiếng, thời điểm đó anh vẫn luôn đến đây để ăn.
“Tôi muốn ăn món gì đó cay cay.” Trình Cần nói: “Ở ven sông bên kia, có một nhà hàng Tứ Xuyên rất nổi tiếng, mùi vị không tồi, cậu có ăn cay được không?”
“Tôi không thành vấn đề.” Sở Dương liếc qua nhìn tay của anh: “Anh ăn cay có sao không?”
“Vẫn tốt.” Trình Cần chìa ra một chút tay khuyết tật của mình: “Đang đói, một bữa ăn thôi chắc cũng không có sao đâu, đi thôi?”
“Được, tôi cũng không có kén ăn.”
“Cũng dễ nuôi đấy chứ.” Trình Cần vỗ vỗ đầu Sở Dương, mở cửa xe đi lên nói: “Còn cậu của cậu thì ngược lại, không ăn đồ quá cay cũng không ăn đồ quá ngọt, chua quá thì cũng không được, mỗi ngày ăn một bữa cơm còn phải cân đo đong đếm, tính xem có bao nhiêu calo, tsk, thật là khó hầu hạ.”
“Dù sao thì cậu của tôi cũng là một minh tinh mà nên cũng cần kiêng cữ nhiều thứ lắm.” Sở Dương đem ba lô đặt ở hàng ghế sau, cậu thắt dây an toàn lại, cười: “Tôi có thể hiểu được.”
Trình Cần bỗng nhiên đỏ cả mặt, hậm hực nói: “Phải, đúng là có thể hiểu được.”
Trên đường, Sở Dương trộm ngắm Trình Cần, nói vu vơ: “Chú Trình, cậu của tôi thật ra không là loại người mà mọi người hay nghĩ đâu.”
“Vậy là loại người như thế nào?” Trình Cần quay đầu lại nhìn cậu, tự nhiên phóng khoáng nói: “Chính là loại người có hơi hướng bất đồng, có vấn đề gì sao?”
“Tôi không có ý đó.” Sở Dương nói, cậu gãi gãi đầu, ấp a ấp úng lại nói: “Tôi chỉ là, chỉ là, có chút tò mò.”
Trình Cần sửng sốt: “Chuyện này thì có cái gì để tò mò, thì chỉ là chuyện yêu đương, chẳng qua đều là nam nhân, cậu của cậu hiện tại... là người yêu của anh tôi.”
“Hả? Sao cơ?” Sở Dương trợn hai mắt hỏi lại anh: “Chuyện này là… thật sao?”
Trình Cần không nói thậm chí anh còn hy vọng mọi chuyện điều là giả.
"Tôi chưa gặp ba tôi bao giờ nên luôn coi chú tôi như người ba của mình vậy. Sau khi chú ấy bỏ đi, tôi có hỏi mẹ rằng chú tôi đã đi đâu? Mẹ tôi cứ khóc mà không nói được gì. Tôi không biết lý do tại sao lại như vậy. Khi tôi lớn hơn một chút, tôi tự mình tìm hiểu mọi chuyện, cuối cùng mới hiểu được nguyên nhân, thì ra chú ấy tự mình bỏ nhà ra đi." Sở Dương nhớ lại, giọng ngày càng nhỏ, cuối cùng tự nhủ: “Không nghĩ anh của anh Trình lại là người yêu của cậu tôi.”
Đối với chuyện Sở Dương không có ba, Trình Cần nhìn cậu nhóc bên cạnh, đột nhiên không biết nên an ủi cậu như thế nào cho đúng, hay giọng điệu trầm ấm gì đó để đáp lại cuộc trò chuyện cũng nên, cuối cùng anh cắt ngang lời: "Cậu cũng thật là, gọi tôi là chú, còn gọi anh tôi là anh trai, cậu sắp xếp vai vế như vậy, tsk, giống như tôi bây giờ cũng già rồi."
Sở Dương nhếch mép cười hì hì, vẻ mặt cậu có chút ngượng ngùng: “Tuy rằng diện mạo có chút giống nhau, nhưng tôi có cảm giác chú Trình đẹp hơn, nhưng mà…” Sở Dương gãi gãi đầu, tìm từ ngữ để diễn đạt: “Nói như thế nào nhỉ, chỉ là, anh so với anh của anh thì càng có thích thú.”
Người khen Trình Cần đẹp trai đó giờ rất nhiều, đối với những lời đó anh hầu như không để trong lòng, một là không tự coi nhẹ mình, hai là hơn phân nửa bọn họ đều chỉ là muốn nịnh nọt, tâng bốc anh thôi. Nhưng chính lời nói của cậu nhóc này nói khiến trong lòng anh vô cùng rung động, lời cậu nói ngọt như mật ong vậy.
Trình Cần nói: “Hôm nay cậu ăn nhiều đường lắm à?”
“Hả?” Sở Dương sửng sốt: “Không có, tôi không thích ăn đường lắm.”
Trình Cần cười lắc đầu, quả nhiên vẫn rất thành thật, không có miếng hài hước tý nào.
Gia đình của Trình Cần cũng hay đến nhà hàng này ăn, tuy rằng lần này chỉ có hai người, nhưng ông chủ cũng đã sắp xếp cho hai người bọn họ một căn phòng nhỏ.
Đồ ăn được dọn lên, bốn món, một canh, món chay mặn phối hợp, một bát cơm của Trình Cần thì anh chỉ ăn nổi nửa bát, mà Sở Dương thì ăn hết sạch hai bát liền.
Môi của Sở Dương cay đến đỏ rực, như là bị ai đó hôn rất hung bạo, đầu lưỡi cậu không ngừng kêu lên vì quá cay.
Trình Cần cười cười: “Có muốn ăn thêm chén nữa không?”
“No rồi, không ăn nổi nữa đâu.”
Trình Cần rót đầy ly trà hoa cúc đẩy đến chỗ của Sở Dương: “Uống chút đi.”
Sở Dương ngoan ngoãn nghe lời uống, buông ly trà xuống, cậu vỗ vỗ mặt của chính mình: “Món này cay quá đi, mặt của tôi như bị thiêu cháy vậy đó.”
“Xem cậu ăn quá trời hăng hái luôn.” Trình Cần búng một cái vào trán cậu: “Đi thôi, đi ra ngoài hóng cảnh cho mát mẻ một chút.”
Sở Dương đi ở phía trước, vừa lúc muốn mở cửa thì phát hiện không thấy ba lô của mình đâu: “Ôi, tôi để quên ba lô rồi.”
Vừa lúc xoay người lại thì cậu bổ nhào vào lòng ngực của Trình Cần.
Cả người Sở Dương cứng đờ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lười biếng của Trình Cần.
Trình Cần từng bước một ép Sở Dương buộc lui về phía sau, cuối cùng cũng áp người cậu lên phía cửa.
Trình Cần nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu và đôi mắt tròn xoe đầy ngây thơ như một chú tuần lộc nhỏ không thể nào không khiến cho lòng anh xao động được.
Ánh mắt quá giống.
Anh nhớ đến một buổi chiều nọ, hai chàng trai trẻ tuổi đang ngồi gần nhau, hơi thở dây dưa, người nọ thì nhìn chăm chú vào ánh mắt của người kia, có phải nếu như anh can đảm thêm một chút nữa, chịu mở miệng nói một câu thôi thì kết cục của bây giờ sẽ thay đổi đúng không?
Trình Cần nhìn vào đôi mắt của Sở Dương, nhéo cằm cậu, ánh mắt của anh dừng lại ở cánh môi trên.
Tác giả có lời muốn nói:. truyện ngôn tình
Cập nhật hàng ngày, 11:11:11
Bật mí cho mọi người một điều là, để lại lời nhắn thực sự sẽ giảm mười ký đó, tôi đã thử qua.
Cùng nhau hành động.
Khi đôi môi hé mở của Sở Dương khép lại, Trình Cần mới tự ý thức được bản thân đang làm chuyện gì.
Trình Cần như mới hoàn hồn lại, nhìn đối phương khiếp sợ đến híp cả hai mắt, thật lâu sau mới nói: “Thực xin lỗi.”
Sở Dương cầm lấy balo của chính mình, tùy tiện bịa đại một cái cớ rồi hoảng loạn chạy ra, Trình Cần sửa sang lại quần áo, sau đó rời khỏi nhà hàng.
Chiếc xe thì đậu một mình bên bờ sông, còn cậu thiếu niên kia thì đi đâu mất rồi.
Trình Cần lên xe, đấm lên trán mình một cái, tự nói với bản thân một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.