Chương trước
Chương sau
Tư Lệ Đình vừa nói vừa dồn sức quẹt dao lên mặt Hoa Tỉnh, Hoa Tinh cắn chiếc khăn mặt trong miệng phát ra âm thanh rất đau đớn.

“Làm sao, đau lắm sao? Hai năm trước khi Cảm Khê chạy khỏi hôn lễ, trái tim tôi cũng đau đớn như vậy đói Khi biết cô ấy gieo mình xuông dưới biển, tôi chỉ muốn có thể chết cùng cô ây ngay lập tức. Nỗi đau đớn của tôi khi đó còn nhiều gấp trăm lần so với nỗi đau khổ của cô ngày hôm nay!”

Hoa Tỉnh sợ hãi nhìn Tư Lệ Đình, nước mắt chảy dào dạt, cô ta biết mình sai rỗi. Nhưng liệu Tư Lệ Đình có dùng lại không?

Không hè, trông thấy biểu cảm trên mặt cô ta, Tư Lệ Đình chỉ lạnh lùng nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, tôi và Câm Khê đã phải nêm trải bao nhiêu khổ đau thì hôm nay cô phải trả lại cho chúng tôi bầy nhiêu!”

Vừa nói anh vừa rạch một nhát dao lên người Hoa Tỉnh, Hoa Tỉnh sao có thể chịu đựng được đau đón chứ, chỉ một nhát dao mà cô đã gần ngất xỉu rôi.

Cô ta bị Tư Lệ Đình rạch năm nhát, cô tưởng chuyện này đã kết thúc tại đây, nhưng sự đau khổ thực sự bây giờ mới đến.

Tư Lệ Đình cho người cởi trói tay chân cho cô, anh ngâng đầu lên nhìn ánh trăng đêm nay, rồi từ từ cất lời: “Ánh trăng đêm nay sáng thật đẹp, thế thì phải thêm một chút máu vào ánh tăng sáng mới được.”

Trong lòng Hoa Tỉnh bỗng nhiên có một dự cảm không lành, cô cố chịu đau đề đầy chiếc khăn mặt trong miệng ra.

Cô ta nói với giọng khàn khàn: “Lệ Đình, không, anh Tư, tôi biết tôi sai rồi. Tôi thực sự đã nhận ra rồi, câu xin anh độ lượng mà tha cho tôi. một con đường sông! Bây giò cơ: thể tôi đã bị thương, mặt cũng đã bị hụy hoại, sự tức giận của anh cũng đã tan biến, tôi cam đoan cả đời này tôi sẽ không. bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Nguôi giận sao? Xin lỗi, tôi chỉ hủy hoại mặt cô, còn cô suýt chút nữa đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của tôi.

Hoa Tỉnh, có nợ thì phải trả.”

“Chẳng lẽ anh thực sự muốn giết chết tôi?”

“Không, giết người là vi phạm pháp luật, tôi là một công dân tôt như vậy sao có thể làm ra những chuyện như thế chứ? Tôi chỉ muốn cô có thê tự trải nghiệm một chút đau khổ mà Cẩm Khê đã từng phải chịu đựng thôi.”

Tư Lệ Đình nhìn Lâm Quân một cái, Lâm Quân chuẩn bị buộc một sợi dây thừng rất dài quanh người Hoa Tỉnh.

“Mười phút, nếu như maú trên người cô không dụ cá mập đến thì tôi sẽ thả cô ra. Còn nếu như cô bị cá mập ăn thịt thì cũng đừng trách tôi.”

Hoa Tỉnh nghe xong sợ hãi đến mức chân mềm nhữn ra. Trong giây phút này, nôi đau đón trên cơ thê cô cũng cháng đáng là gì, làm sao sánh được với nôi hoảng sợ đang nồi lên trong lòng cô.

Làm thức ăn cho cá mập, cô đã thấy cảnh tượng khinh khủng này rất nhiêu lần trong phim ảnh trên tỉ vi rồi.

“Không, không, không, Tư Lệ Đình, anh không thê đối xử với tôi như vậy.

Tôi đã phạm phải sai lầm nhựng hiện giò Có Cẩm vẫn sống tốt, thê mà tôi lại khốn khổ như thế này.”

Tư Lệ Đình không muốn nghe thấy giọng cô ta nữa: “Quăng xuông đi.”

“Tôi nói, bây giờ tôi nói, anh hãy tha cho tôi.”

“Xin lỗi, đã muộn rồi.” Tư Lệ Đình cười lạnh lùng, anh đưa mắt ra lệnh cho lâm Quân.

Hoa Tỉnh bị Lâm Quân lôi đến mép ca nô, Hoa Tinh liên tục cầu xin thảm thiết: “Đừng…

“Cô có thể thỏa thích mà hưởng thụ dưới biển.” Tư Lệ Đình đưa ly ra hiệu, Lâm Quân đây người cô ta xuống biển.

Kĩ năng bơi lội của Hoa Tỉnh không tệ, nhưng trong tình cảnh như này làm SaO CÔ CÓ thể bình tính được, biểu cảm trên .khuôn mặt đã hoàn toàn cứng ngắc.

“Xin cứu mạng! Cứu… A…”

Nước biển tràn vào miệng, cô ta bơi về phía cạnh ca nô, ,không ngừng kêu cứu: “Cứu tôi với, câu xin anh tha cho tôi!”

Vết thương trên người cô vừa mới tiệp xúc với nước đã vô cùng đau đón, nhưng một chút đau đớn này đâu có sá gì so với việc bị cá mập ăn thịt mà chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.