Chương trước
Chương sau
Hôm nay cô ta một thân một mình, một trợ lý bên cạnh cũng không có, chế tác của phim Hương Thôn vốn rất cầu thả, đầu tư cũng rất ít.

Ngay cả lương cho vai chính cũng rất ít, chớ nói chỉ tới vai nữ phụ bốn như cô ta, nếu mời trợ lý bảo mẫu các kiểu, chút tiền cô ta kiếm được làm sao đủ trả?

Những lời đó giống như một con dao mềm vậy, cứa vào ngực cô ta một nhát, viền mắt Hoa Tinh đỏ lên.

Ban đầu khi cô ta vô cùng rạng rỡ đứng trên sân khấu nhận thưởng, bao nhiêu ánh đèn của phóng viên truyền thông đều nhắm vào cô ta.

Cô ta hoàn toàn không cần lo đến vấn đề tài nguyên, biết bao nhiêu kịch bản phim truyền hình, điện ảnh được đưa đến bàn của cô ta.

Nhưng quãng thời gian đó đã một đi không trỏ lại, cô ta không còn cơ hội nữa rồi.

Khi Hoa Tinh đi tới cửa thì trùng hợp thấy Cố Cẩm đang nói chuyện với người phụ trách, cô ta vội vàng trốn ở góc cầu thang.

Cô ta nghe được Cố Cẩm lạnh lùng nói với người phụ trách: “Nếu như có người cản đường, vậy thì đè xuống cho tôi, tôi cho cô một năm, để Giản Vân thành tuyến một, không quan tâm phải dùng cách gì.”

Cái người mà cả người như phát ra tia sáng chói mắt, chính là người mà cô ta đã từng xem đó chẳng qua là người hầu nhỏ của Tư Lệ Đình.

Thời thế đúng là thay đổi không lường, người đáng lẽ phải chết từ lâu không chỉ không chết mà còn sống rất tốt, nhảy một cái đã đứng trên đầu tất cả mọi người.

Hoa Tỉnh tựa lưng vào vách trường, viền mắt đỏ bừng, cô ta tuyệt đối không để chuyện như vậy tiếp tục diễn ra nữa.

Có Cẩm lừa cô ta ký hợp đồng, là vì có thể giày vò cô ta dễ hon, cô ta tuyệt đối không thể ngã xuống được!

Hoa Tinh đỏ mắt đi khỏi công ty, cô ta vẫn còn cơ hội, không thể ly hôn với Đường Nhược được, nhất định không thể.

Hoa Tỉnh mua một đồng quà, lên xe đi tới nhà họ Đường, chỉ cần ông cụ bảo vệ cô ta thì cô ta có thể không cần ly hôn.

Ông cụ Đường vừa nhìn thấy Hoa Tinh đầy scandal thì lập tức đập ly trà lên bàn.

“Cô còn có mặt mũi quay lại đây à, cút cho ta.”

“Ông nội, ông nghe con giải thích, không phải như ông nghĩ đâu, những bài báo lúc tước đều là vu tội cho con, bây giờ những bài báo đó đã mát rồi.”

Vốn ông cụ đã không thích người cháu dâu này, nếu cô ta an phận thì ông ấy sẽ không nói gì cả, nhưng cô ta lại gây chuyện hết lần này tới lần khác.

Vốn nghĩ nhà họ Đường của ông ta cũng là một gia tộc lớn có máu mặt, ai mà ngờ lại truyền ra tin cháu dâu ngoại tình, rồi cái mặt già nua của ông ta biết trốn vào đâu bây giò?

*Bài báo mắt rồi, cô cho là tôi già rồi hồ đồ à? Nếu như mà giả thì mấy người sớm đã đáp trả lại rồi. Bài báo kia có lý, có chứng cớ, nhìn một cái đã biết không phải là giả, người phụ nữ như cô mang danh con dâu nhà họ Đường chúng tôi mà dám làm ra loại chuyện bản thỉu này.”

Hoa Tinh biết giải thích kiểu gì cũng không được, ông cụ đã quyết tâm không nhận cô ta, nhưng đây chúng là cái phao cứu mạng cứu cùng của cô ta.

“Ông nội, con thật sự không có làm máy chuyện kia, ảnh cũng là bị người khác ghép, ông cũng biết đám phóng viên kia vì để thu hút sự chú ý của người khác mà cái gì cũng làm được cả. Mấy năm qua con đều an phận thủ thường ở’ nhà họ Đường, sao con có thể làm chuyện như vậy được chứ, xin ông tin con đi. Đường Nhược vì bài báo đó mà muốn ly dị với con, ông nội, chỉ ông có thể giúp con thôi.”

Ông cụ lạnh lùng trừng cô ta một cái: “Hoa Tinh, sau khi bài báo đó được đưa ra thì tôi sớm đã cho người đi điều tra rồi, bài báo không sai một chữ nào cả, Nhược Nhi yêu cầu ly di với cô là cách làm đúng nhát, quản gia, gọi điện bảo Đường Nhược về đây ly dị với cô ta.”

Hoa Tinh vốn định lợi dùng sự đồng tình của ông cụ, kết qua ông cụ còn tàn nhẫn hơn Đường Nhược.

Không lâu sao Đường Nhược đã đến: “Ông nội, xin lỗi vì để cô ta tới quấy rầy ông nghỉ ngơi, con sẽ lập tức đưa cô ta rời khỏi đây.”

“Chớ vội đi, làm xong thủ tục ly dị với cô ta trước đi.”

“Dạ, ông nội.”

Ông cụ lười nhìn Hoa Tinh tỏ vẻ, ông ấy đứng đi lên lầu: “Con tự xử lý tốt chuyện này đi.”

Đường Nhược lấy trong cặp ra giấy tờ ly hôn bỏ lên bàn: “Hoa Tinh, tôi cho cô thời gian máy ngày để suy nghĩ, bây giờ đã đến lúc rồi.”

Lần đầu tiên trong đời Hoa Tinh có một loại cảm giác tuyệt vọng kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.

“Nhược, em biết lỗi rồi, van xin anh đừng rời khỏi em có được không? Chúng ta không cần ly hôn, sau này anh muôn làm gì thì làm cái đó, chỉ cần không ly hôn đều được cả.”

Hoa Tinh quỳ bò đến chỗ Đường Nhược, ôm lấy chân anh ta: “Em xin anh, đừng ly hôn mà.”

Đường Nhược vuốt ve cằm của cô ta, trong mắt không có chút thương tiếc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.