Chương trước
Chương sau

Nam Cung Huân vốn đã không cười rồi, câu nói này của Cố Cẩm khiến cho khuôn mặt anh càng trở nên nghiên nghị hơn.

“Vì sao chứ? Cô nên hiểu một điều rằng đề nghị của tôi không có hại gì cho cô hết mà chỉ có lợi thôi.”

Từ trước đến nay anh chưa từng kinh doanh bị lỗ vốn, vì Cố Cẩm anh đã tham gia vào thương vụ này. Anh cứ nghĩ rằng anh đã nhượng bộ như vậy rồi thì sẽ không có ai từ chối điều kiện tốt như vậy.

Cố Cẩm vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước đó, và nói: “Anh Nam Cung, đúng như anh nói, đề nghị đó của anh nghe thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ có lợi. Theo góc độ lợi hại mà nói thì tôi chắc chắn sẽ người có lợi nhất nhưng chuyện tình cảm không phải là chuyện có thể đem ra để buôn bán trao đổi, càng không thể mang lợi ích ra để tính toán.”

“Tôi không thẻ hiểu được, tôi chỉ cần cô cho tôi một cơ hội chứ đâu có bắt cô phải trực tiếp bằng lòng, đối với Tư Lệ Đình tôi mà nói thì điều kiện như vậy chẳng có một chút sai sót nào. Còn phải nói, cô và anh ta đều không có sự tự tin, sợ cô sẽ thay lòng đổi dạ mà bắt đầu yêu tôi nên đến cả đánh cược cũng không dám cược một ván sao?”

Có Cẩm lắc đầu: “Không phải là như vậy, anh Nam Cung ạ. Càng không phải là điều kiện mà anh đưa ra không hấp dẫn, cũng không phải là do chúng tôi không có niềm tin.

Mà là tôi và chú ba đã cùng nhau trải qua nhiều phong ba bão tố, chúng tôi đều không muốn có thêm những chuyện phiền phức nữa. Cho dù là làm kẻ thù của anh, cho dù là phải tổn thất đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không muốn có những chuyện ngoài ý muốn. Điều kiện mà anh nói ra ngay từ đầu đã không công bằng rồi, nếu như tôi không thích chú ba thì anh có theo đuổi tôi tôi cũng không có ý kiến gì. Dù sao chúng ta cũng đều là những người tự do, tất nhiên là tôi sẽ chọn một người phù hợp với tôi hơn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là nếu tôi không thích chú ba, điều này lại không phù hợp. Tôi không ngừng thích anh ấy.

và ngày càng yêu anh ấy. Hai năm trước, nếu như không có người phá hoại thì tôi sớm đã đường đường chính chính trở thành vợ của anh ấy rồi. Mặc dù là chưa đăng kí kết hôn nhưng trong lòng tôi anh ấy là duy nhất, tôi sẽ không làm cho anh ấy phải đau khổ.”

“Vì không muốn anh ta đau khổ một chút nào mà cô thà để cho tôi phá hủy hết tất cả sự nghiệp mà anh ta đã phải dày công khổ sở gây dựng ở Mĩ hay sao?”

“Anh Nam Cung, mặc kệ anh đe dọa hay anh thực sự: muốn làm gì cũng vậy thôi, tôi nghĩ chú ba cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần mắt hết tất cả để ở bên cạnh tôi rồi.”

Ngón tay của Nam Cung Huân nắm chặt lấy chiếc khăn lau miệng, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ ngoan cố và bướng bỉnh như vậy.

Anh ta nói cô thông minh, thực ra cô đích thực là một kẻ ngốc nghếch!

“Được, cô mặc kệ anh ta, vậy cô không lo lắng cho vị trí của mình không? Ở nhà họ Có, cô còn có hai người chị họ nữa đấy. Hai người họ giống như những con sói ham tiền đang nhìn chằm chằm cô như hồ rình mồi đấy, cô mới chỉ tạm thời nắm được chuyền chủ nhà mà thôi. Nếu như tôi hỗ trợ một trong hai ngươi bọn họ thì cô sẽ phải như thế nào đây?” Nam Cung Huân nhìn chằm chằm Có Cẩm hòng thấy được một chút sợ hãi và lo lắng.

Nhưng mà anh ta phải thất vọng rồi, ánh mắt của Có Cẳm bình tĩnh và trậm lặng như hồ nước vậy, không có một chút thay đổi.

Ba ngày nay Cố Cẩm đã nghĩ thông suốt hết tất cả mọi chuyện rồi: “Anh Nam Cung, nếu như anh không làm như vậy thì tôi cũng không có cách nào cả, đó là sự tự do của anh. Ngay từ lần đầu tiên anh gặp tôi cũng chỉ là vì tôi nhà chủ nhà của nhà họ Cố, cái mà anh nhìn ra chính là thân phận này của tôi. Anh cũng đủ lợi hại, cũng cần có một phu nhân xứng đôi vừa lứa với mình mà vừa hay tôi lại đáp ứng được điều kiện này. Tuy rằng không biết đằng sau tắm lòng của anh rút cuộc là vì lí do gì mà lại có chấp niệm mãnh liệt với tôi như vậy. Nếu như chúng ta không thỏa thuận thành công thì anh sẽ lại giúp đỡ một người khác lên làm chủ nhà họ Có. Tôi có thể hiểu được chuyện này. Tôi sẽ không trách anh, trên đời này chẳng có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió cả. Cảm ơn anh từ trước đến nay đã giúp đỡ tôi, sau này chúng ta là kẻ thù, tôi sẽ xem chuyện này như là một cơ hội để rèn luyện.”

Nam Cung Mặc đánh giá Cố Cẩm, thông qua chuyện lần này, Cố Cẩm đã trở nên ngày càng cứng rắn hơn, không Sợ vinh quang hay thất bại, ngày càng mặn mà, bản lĩnh.

Khoảng thời gian hai năm đã khiến cô có những thay đổi một trời một vực, cô ấy từng bước từng bước trưởng thành hơn.

“Tốt, rất tốt, cô đã chuẩn bị tốt rồi vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.”

“Cảm ơn anh Nam Cung đã giúp đỡ tôi từ trước đến nay, cứ coi như bữa cơm này là nỗi lòng cảm kích biết ơn của tôi, Tiểu Đào, mau đi lấy hóa đơn đi.”

“Không cần, Nam Cung Huân tôi không có thói quen để phụ nữ phải trả tiền bao giờ.”

Cùng lúc, hai người đều gọi thanh toán, nhân viên đi vào, còn chưa kịp nói gì thì Cố Cẩm và Nam Cung Huân đã đồng thanh: “Hóa đơn.”

Hai người này đều toát ra thần thái và khí chất ngời ngời, làm nhân viên phục vụ sợ đến mức run bần bật lên.

“Ưu tiên cho đàn ông đi…” Cô ta chuẩn bị đưa hóa đơn cho Nam Cung Huân.

Tiếng nói của Có Cẩm từ từ vọng lại: “Xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, tôi sẽ trả tiền.”

“Vâng, vậy thì tiểu thư đây thanh toán ạ.” Nhân viên phục vụ lại đưa hóa đơn cho Cố Cẩm.

Nam Cung Huân liếc mắt một cái đầy lạnh lùng: “Trong từ điển của tôi không có cụm từ phụ nữ trả tiền.”

Nhân viên phục vụ bị cái liếc mắt của anh làm cho run sợ, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến trường hợp thanh toán nào kì lạ như thế này.

Có Cẩm cũng không chịu bằng lòng: “Vậy thì bây giờ anh có rồi đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.