Chương trước
Chương sau
Nam Cung Thương phát hiện Cố Cảm đang trù tính cho dự án trăm tỉ, anh ấy cau mày nhẹ.

“Cẩm Nhi, cho dù bây giờ em người nắm quyền của gia tộc, nhưng dự án lớn như vậy một khi xảy ra vấn đề gì, em biết sẽ có hậu quả gì không?”

“Anh, em nghĩ nguyên nhân hiện tại em làm như thế là vì để củng cố địa vị, có rất nhiều người không phục tuổi tác của em.

Nếu như em có thể thành công có được dự án này, sẽ đạt được lợi nhuận vài tỷ, có được thành tích này, ai còn dám nghỉ ngờ em nữa?”

Mục đích quan trọng của việc dự án lần này là Có Cẩm muốn nhanh chóng củng có địa vị của mình, sau này cô cũng có chút tiếng nói ở nhà họ Cố.

“Cẩm Nhi, em mới bước ra làm ăn mà đã chọn dự án lớn như vậy, khó tránh việc không đủ kinh nghiệm, anh chỉ lo lắng…”

“Anh, không thử thì làm sao biết có thành công hay không? Không phải còn có anh giúp đỡ hay sao.”

“Em đó, thật là con bé cố chấp, vậy mà lại để Tiểu Đào giấu anh, nếu như hôm nay anh không đến công ty, em còn định giấu anh bao lâu đây?”

“Anh, câu hỏi này của anh thật làm khó người ta, anh quên rằng em đã mắt ký ức rồi sao?”

“Đồ lươn lẹo.” Có Nam Thương cũng không còn cách nào đi vặn hỏi cô, trong lòng anh hiểu rất rõ nguyên nhân Có Cảm làm như thế.

Nói đi nói lại cô cũng vì để ở cạnh Tư Lệ Đình mới vội vã muốn đạt được vài thành tích.

Gặp phải đứa em gái bướng bỉnh này thì anh ấy còn cách nào đây? Chỉ dành chiều theo cô thôi.

Tiểu Đào gõ cửa bước vào: “Cô chủ, tôi nhận điện thoại của đạo diễn Nam Cung, anh ấy hỏi ngày mai cô có rảnh đi tham gia họp báo đóng máy không?”

Bây giờ Cố Cẩm mới nhớ ra, xém chút nữa cô đã quên mắt chuyện này, cô nhớ đến vẻ mặt phức tạp của Nam Cung Mặc lúc cô rời đi.

“Cô giúp tôi nói lại với anh ta, tôi sẽ đến đó đúng giờ.”

“Vâng cô chủ.”

Cố Nam Thương liếc Cố Cảm một cái: “Làm tổng giám đốc yên ổn thì không làm, lại chạy đi đóng phim, còn để ngã đến hư cả não, em nói em có phải đã bị bệnh rồi không?”

“Anh, em cảm thấy mình thật sự đã bị bệnh, vả lại bệnh tình cũng không nhẹ, bây giờ chỉ cần rời khỏi chú ba chưa tới nửa ngày là em lại nhớ anh ấy vô cùng, anh có thuốc nào chữa giúp em không?”

Nam Cung Thương: “…”

“Hahaha, anh, đùa anh thật vui.” Cố Cẩm che miệng cười thầm, dáng vẻ giống như một cô gái trong sáng, đơn thuần.

Có Cẩm như vậy mới có thể khiến Nam Cung Huân và Tư Lệ Đình yêu cô nhỉ.

“Ngày mai anh sẽ đi cùng với em đến buổi họp báo, anh muốn xem thử còn ai dám ức hiếp em gái của anh không.”

“Anh, em vẫn còn chưa công bồ thân phận của mình mà.”

“Được được được, anh sẽ chơi trò thần bí với em.”

Trong đầu Cố Cẩm xuất hiện khuôn mặt của Hoa Tình, nếu như cô ta cho rằng đã có Lam Nguyệt gánh họa cô ta có thể bình an vô sự, vậy thì cô ta đã quá lầm to rồi, vở kịch thật sự bây giờ mới bắt đầu.

Bộ phim này từ lúc bắt đầu quay đã không ngừng gặp chuyện phiền phức, đặc biệt là những tin tức ngày nào cũng ở trang đầu của các diễn viên chính, trải qua làn sóng thay đổi nhân vật, lần họp báo này đã thu hút sự chú ý của công chúng.

Có Cẩm thay một bộ lễ phục lộng lẫy ở nhà, vẻ mặt Tư Lệ Đình lại vô cùng buồn bã.

“Tô Tô, sao anh không phải người đàn ông tham dự buổi họp báo cùng em?”

Mặc dù giọng điệu của anh có vẻ trách móc, nhưng anh vẫn rất cần thận chỉnh lại váy cho Có Cẩm.

“Chú Ba ngoan, lần sau em sẽ dẫn anh đi.”

*Em đang dỗ con nít sao?” Tư Lệ Đình cười nói.

Giữa hai người có những điểm vô cùng hài hòa, bởi vì cả hai đã trả qua quá nhiều thứ, do đó càng thêm trân trọng đoạn tình cảm này.

Cố Cẩm chủ động ôm lấy eo của Tư Lệ Đình: “Chú Ba, qua khoảng thời gian này em sẽ dẫn anh về nhà họ Có.”

*Sợ ông ngoại sẽ đuổi anh ra mắt.”

Trước đó Tư Lệ Đình luôn mang thân phận của đứa con riêng, đây là điều cấm kị nhất ở trước mặt những người của gia tộc lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.