Chương trước
Chương sau
“Hả?” Có Cẩm của bây giờ cũng rất mắc cỡ.

“Gọi một tiếng anh nghe nào.” Tư Lệ Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh thích nhất là sau mỗi lần ân ái anh vuốt ve an ủi cô như thế này.

“Ông… xã.” Giọng của Cố Cẩm vô cùng nhỏ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rất xấu hồ.

“Bảo bối của anh, giọng em nhỏ quá anh không nghe thấy, gọi lại một lần nữa nào.” Anh ghé vào cô nói một cách thân mật.

Giọng nói tràn sức háp dẫn của anh làm cho cả người Cố Cảm bỗng chốc trở nên mềm yếu, cô đã không còn sức kháng cự với người đàn ông này.

*Ông xã.” Có Cẩm đỏ mặt gọi một tiếng.

“Em thật sự gọi anh như thế trong quá khứ sao? Sao em lại cảm thấy lạ lẫm thế này?” Cô thì thầm tự hỏi.

Tư Lệ Đình được hời lại tiếp tục gạt cô: “Đương nhiên rồi, tại bây giờ em mắt ký ức mà thôi, bà xã yêu dấu của anh, gọi thêm một tiếng nữa nào, đừng dừng lại đó.”

Theo ánh đèn bên ngoài, Cố Cẩm nhìn một bên mặt lờ mờ của anh, không có chút gì là đáng tin cậy cả.

Nhưng chạm phải ánh mắt nồng nàn của anh, cô gọi anh một tiếng đầy yêu thương: “Ông xã.”

*Tô Tô, bảo bối của anh.” Tư Lệ Đình lại kích động thêm lần nữa, anh lật người đè xuống dưới người mình.

Nếu như biết hai tiếng ông xã này lại khơi gợi dục vọng trong anh, nói thế nào Có Cẩm cũng sẽ không gọi.

Cơ thể Tư Lệ Đình rất nóng, nóng đến mức dường như sắp thiêu đốt cô.

“Ông xã, đừng mà.” Cô nhận lúc Tư Lệ Đình kết thúc vội vàng xin anh.

Bên tai cô chỉ vọng lại tiếng cười nhẹ của Tư Lệ Đình: “Bà xã yêu dấu, em thật hiền.”

*Ư?” Cố Cảm không hiểu anh đang nói gì.

“Chắc em mệt rồi, mau ngủ đi.”

*…” Cô vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi, dựa vào lòng ngực anh cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Cố Cảm bị tiếng ồn đánh thức, bên ngoài vẫn còn đang mưa, trời vô cùng âm u.

Có Cẩm cổ họng khô rát, tối qua cô rên rỉ cả một đêm làm sao không khô rát được?

Người đang ôm cô cơ thể còn nóng hơn cả hôm qua.

Cố Cẩm mở to mắt đầy đầy Tư Lệ Đình: “Ông xã…”

Tư Lệ Đình không hề có phản ứng, Có Cẩm đưa tay sờ lên da anh, cả người anh đều nóng rực, khuôn mặt tuần tú của anh đã trắng bệch.

Lúc này Có Cẩm đã bị dọa sợ, lẽ nào là tối hôm qua đã quá mặn nồng nên giờ anh đã đổ bệnh?

Cô thử lây người của anh, nhưng người anh vừa rắn chắc vừa nặng, cô lây thế nào cũng lây không được.

Có Cẩm móc điện thoại của anh ra từ đống quần áo dưới sàn, cô thử dùng dấu vân tay của mình để mở khóa, điện thoại nhanh chóng đã được mở khóa.

Hình nền điện thoại của Tư Lệ Đình là hình cô đang mỉm cười, có thể mở khóa điện thoại anh dễ dàng như vậy, có thể thấy người đàn ông tin tưởng cô thế nào.

Vả lại hình nền là hình của cô, không có người phụ nữ nào không cảm thấy vui vẻ cảm, nó cho thấy trong lòng anh thật sự có cô.

Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của trợ lý Lâm, có lẽ cậu ta là người rất quan trọng của Tư Lệ Đình.

Cố Cẩm nhanh chóng gọi điện cho trợ lý Lâm, chuông chờ vừa reo bên kia đã bắt máy.

“Cậu chủ, tôi đã tra ra được…”

“Anh là trợ lý Lâm đúng không, ông… anh Tư hôn mê rồi, anh đang ở đâu? Bây giờ có thể qua đây được không, tình trạng của anh ấy không được tốt cho lắm.”

“Phu nhân? Là cô sao?” Lâm Quân ngây người, không ngờ Cố Cẩm và Tư Lệ Đình đã ở cạnh nhau.

Phu nhân? Lúc này Có Cẩm mới nhận ra Lâm Quân đang gọi mình.

“Là tôi, anh Tư hôn mê rồi, tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện nhưng mình tôi thì không đủ sức đưa anh ấy đi.”

Mặc dù Lâm Quân hơi ngạc nhiên tại sao Có Cẩm lại gọi Tư Lệ Đình là anh Tư, nhưng đây không phải là lúc anh ta nghĩ quá nhiều về điều này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.