Cả ngày hôm qua Nam Cung Huân luôn rất lịch sự với cô, nên Cố Cẩm không ngờ anh ta sẽ đi theo mình vào phòng.
Mặc dù cô không quay người lại, nhưng với vóc dáng cao ráo của anh, cô đã cảm thấy một áp lực vô hình đang đè lên mình.
Đang lúc cắm thẻ phòng vào, cô quay người đúng lúc đụng vào ngực anh ta.
“Anh Nam Cung…”
“Em gọi anh là gì, Tiểu Cẩm?” Nam Cung Huân đè Cố Cẩm vào tường, khoảng cách cũng như bầu không khí giữa hai người cô cùng ám muội.
“Huân, anh… về phòng nghỉ ngơi đi.” Cố Cẩm giả vờ bình tĩnh nói, thật ra trong lòng cô vô cùng hoảng hốt.
Cố Cẩm không muốn “Tiểu Cẩm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Nam Cung Huân vốn không phải là người thích vòng vo.
Rất lười chuyện rào trước đón sau nên đã nói thẳng việc mình muốn Có Cẩm.
Trong đầu Cố Cẩm đột nhiên vang lên giọng của một người đàn ông xa lạ: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại rất nghiêm túc, khiến Cố Cẩm cảm thầy rung động trong lòng.
“Là anh sao?” Cô lầm bẩm, không kìm được đưa ngón tay lên sờ vào má anh.
Cửa sổ căn phòng đóng chặt, chỉ có ánh sáng hắt hiu của chiếc đèn bàn, hành lang tối tăm.
Nam Cung Huân nắm lấy ngón tay của Có Cẩm, cất giọng lạnh lẽo: “Em hy vọng anh là ai?”
“Là…” Có Cẩm vừa nghĩ đầu đã bắt đầu đau, Có đã quên người đó là ai.
Nam Cung Huân áp sát vào môi Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nho-chay-dau-cho-thoat/1092545/chuong-483.html