“Cô không có tư cách biết tôi là ai.” Trên người Nam Cung Huân có một loại lãnh lẽo không tức giận mà uy nghiêm.
Ánh mắt Nam Cung Huân lạnh lùng quét qua, trợ lý Tần Phong ở bên cạnh anh ta đi thẳng tới chỗ Hoa Tinh.
“Tiểu thư, mong cô hợp tác một chút, chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống hơn một chút mà thôi.”
“Ở đây có nhiều người như vậy, sao anh không gọi bọn họ? Cố tình phải gọi tôi?” Hoa Tinh rất bắt mãn.
“Ai cũng phải qua giải thích tình huống, mời đi bên này, phải rồi, bảo cả trợ lý của cô đi cùng.”
Vừa nhìn đã biết Lam Nguyệt có dáng vẻ chột dạ, lúc này nhịp tim của cô ta lại càng đập nhanh hơn.
Hoa Tỉnh liếc nhìn Cố Cẩm, ánh mát hai người giao nhau, ngay ánh mắt đầu tiên Có Cẩm đã rất không thích người phụ nữ này.
Đây là một loại cảm giác của con người, lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Huân là xa lạ, trong khi Nam Cung Mặc lại cảm thấy có chút thân thuộc.
Khi Nam Cung Huân nhìn lại Có Cẩm, rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Vốn anh ta duỗi tay muốn ôm Cố Cẩm nhưng Cố Cẩm như không có cảm giác né tránh bàn tay của anh ta.
Cô không ghét người đàn ông này, nhưng trong tiềm thức lại có chút không thích sự đụng chạm của anh ta, thậm chí trực giác muốn thoát ra, như thể cô không nên làm điều đó.
Chắc hẳn có người nhìn thấy sẽ đau lòng? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc là ai sẽ đau lòng.
Mấy người đi đến phòng mà Nam Cung Mặc thường hay nghỉ ngơi, mặc dù Cố Cẩm mát trí nhớ, nhưng những người khác thì không.
Tại sao ở đây có nhiều người như vậy nhưng bọn họ lại tìm người phụ nữ này đầu tiên, cảm giác đầu tiên của mình cũng không thích cô ta.
Có nghĩa là 90% người làm tổn thương mình là người phụ nữ này, nếu không thì sao lại có cái kim?
“Trước khi sự việc xảy ra, các người đã ở đâu?” Nam Cung Mặc không quanh co lòng vòng hỏi thẳng.
Hoa Tinh đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác: “Tôi nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, hai chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tóc có thể làm chứng cho tôi. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài, có cần gọi vào không?”
Thấy dáng vẻ thoải mái của cô ta, hẳn là có mặt nhân chứng.
“Còn cô thì sao?”
Trợ lý này không phải người yên phận, Hoa Tỉnh không cần làm loại chuyện này, có thể để cho trợ lý này làm.
Lam Nguyệt đã quen kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng bây giờ người trước mặt cô ta là một ông lớn.
Một Nam Cung Mặc đã đủ khiến cô ta sợ hãi, ở đó còn có một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp, nhìn anh ta cảm thấy thật kinh khủng.
Khi hỏi đến lượt mình Lam Nguyệt liếc nhìn Hoa Tinh trước, Hoa Tinh là diễn viên nên có tố chất tâm lý mạnh hơn.
“Nhìn tôi làm gì, đạo diễn hỏi gì thì cô trả lời thành thật là được, đừng nói hươu nói vượn.” Trong lời nói có một sự: uy hiếp mạnh mẽ.
“Cô đi ra ngoài, cô ta ở lại.” Nam Cung Huân người hiểu rõ xem mặt đoán ý, trong nháy mắt đã phát hiện ra vấn đề.
Hoa Tinh là diễn viên có thể che giấu cảm xúc tốt, người khác thì chưa chắc có khả năng này.
“Cô áy là trợ lý của tôi, chẳng lẽ các người định thừa dịp tôi không có mặt đánh cho nhận tội?” Hoa Tinh nào phải nhân vật đơn giản.
“Pháp luật sẽ không oan uổng cho bất kỳ người tốt nào, đương nhiên cũng sẽ không xét xử sai một người xấu nào.
Chúng tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng một số điều thôi.” Thái độ của Nam Cung Mặc được coi là tương đối tốt.
“Tóm lại các người muốn hỏi gì thì hỏi ở đây, tôi sẽ không đi.” Hoa Tinh biết Lam Nguyệt vẫn luôn thấp thỏm, mình ở đây mà còn như thế, nếu mình rời đi thì sẽ bị bại lộ.
Tay Nam Cung Huân vân vê cằm, anh ta hiếm khi nói, nhưng mỗi lần nói đều là mệnh lệnh tuyệt đối.
“Đưa cô ta đi.” Bốn chữ đơn giản, không hề dài dòng.
Trợ lý đi theo anh ta cũng là người có phong cách giống nhau anh ta, đi tới trước mặt Hoa Tinh vài bước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cô Hoa, mời.”
“Nếu tôi không đi thì sao?” Hoa Tinh có tư thế cứng rắn, nếu Lam Nguyệt nói ra sự thật thì mình sẽ xong đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]