Chương trước
Chương sau
Nam Cung Mặc khit mũi ngồi xuống ghế đạo diễn.

Có Cẩm nhìn thấy Thu Quy mang cà phê đến, Nam Cung Mặc chỉ nhấp một ngụm rồi nhỗ ra.

“Cái quái gì đây?”

“Cà phê đen.”

“Với thân phận của tôi mà cô cho tôi uống cà phê hòa tan hả?” Nam Cung Mặc nhướng mày, hung tợn nói.

Hình tượng bây giờ của anh ấy chẳng còn giống đạo diễn gì cả, rõ ràng là dáng vẻ bắt nạt con gái nhà lành.

Thu Quy bất đắc dĩ đẩy gọng kính đen lớn của mình: “Người khác có thể uống, sao anh không uống được?”

“Còn dám tranh cãi với tôi? Đi, bây giờ đi mua cho tôi hạt cà phê hoặc cà phê pha máy ngay.

Nhớ kỹ, tôi uống cà phê phải là loại cà phê xay, uống sinh tố thì phải là loại nước ép sẵn.

Cám lấy những loại bột kia đến lừa tôi, biết chưa?”

“Biết rồi, tôi đi ngay.” Thu Quy chạy nhanh đi.

Sau khi cô ấy đi, trông Nam Cung Mặc giống như một đứa trẻ đã thành công làm điều xấu, khoé miệng anh ấy nhếch lên.

Có Cẩm đỡ trán, Nam Cung Mặc là tên vô lại.

Triệu Lạp kính cần nhắc nhở bên tai cô: “Thưa cô, cô nên trang điểm rồi.”

“Ừ”

Có Cẩm đi theo Triệu Lạp vào phòng trang điểm, mới vào đã thấy Hoa Tinh và Chu Lê đang giao chiến.
Trong đoàn phim, mọi người đều được sắp xếp theo vị trí nhân vật, địa vị của các diễn viên.

Diễn viên vào nghề lâu cũng có quan hệ trực tiếp đến vai diễn, diễn viên càng có địa vị cao thì sẽ có đãi ngộ tương ứng.

Ngay cả phòng trang điểm cũng khác, bàn trang điểm của nữ chính sẽ to và rộng hơn so với bàn trang điểm của nữ hai, ba. Hai người đó không chỉ chiếm bàn trang điểm, mà còn là vị trí của cả đoàn phim.

Còn chưa bước hẳn vào trong, Cố Cẩm đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn phát ra từ bên trong.

Luận tuổi nghề của hai người, tự nhiên Hoa Tinh cao hơn Chu Lê một bậc, dù sao cô ta cũng đã giành được ảnh hậu.

Nhưng trong hai năm gần đây Chu Lê đã hoạt động mạnh mẽ, đặc biệt là sự bùng nỗ dữ dội của bộ phim cổ trang, điều này đã trực tiếp tăng giá trị của cô ta lên vài bậc.

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, cô ta đã từ một ngôi sao nhỏ tuyến 18 leo lên thành một trong những nữ diễn viên hot hiện nay.

Hoa Tinh đã lâu không tham gia hoạt động, chỉ dựa vào cái danh ảnh hậu cũng chỉ là bọt nước, Chu Lê còn dám phân cao thấp với cô ta.

Chưa kể đến chiếc nhẫn kim cương giá cao ngất trời mà cô ta đang đeo bây giờ, ai cũng nghĩ cô ta là người phụ nữ của Tư Lệ Đình, hết lời khen ngợi cô ta.

Câu nói chó dựa vào chủ đã rất phổ biến từ thời cổ đại, trợ.

lý Mạnh Linh của Chu Lê cũng không thèm quan tâm đến người khác.

“Cô Hoa, không nói đến thứ tự trước sau, chị Lê nhỉ của chúng tôi là nữ hai, chiếc bàn này vốn phải thuộc về chị ấy.”

Lam Nguyệt trợ lý cá nhân của Hoa Tinh đã đi theo Hoa Tỉnh từ lâu, trước đây cũng quen nhìn vẻ mặt nịnh nọt của người khác.

Bây giờ ngay cả một trợ lý nhỏ cũng dám kiêu căng ngạo mạn, cô ta thấy không công bằng thay Hoa Tinh.

Cô Hoa thực sự coi mình là ảnh hậu? Nếu cô có thể giành được danh hiệu ảnh hậu quốc té, thì việc cho cô vị trí này cũng chẳng sao.”

Hoa Tinh nắm chặt tay, từ khi nổi tiếng cô ta chưa bao giờ’ bị đối xử như vậy.

Tuy trong lòng tức giận nhưng trên mặt vẫn nói cười vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.