Chương trước
Chương sau
Chương 361:
 
Một người đàn ông nho nhã và nhanh nhẹn như vậy, cô ta còn tưởng rằng mình được gả vào nhà họ Đường.
 
Cho dù hiện tại anh ta không thích mình, cũng không có nghĩa là trong tương lai sẽ không thích mình.
 
Cuối cùng là do cô ta tự cao, từ đầu đến cuối trong lòng Đường Minh không hề có cô ta.
 
Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định nắm chặt ống quần của Đường Minh: “Nếu không có Tô Cẩm Khê, anh sẽ thích em không? Dù chỉ một chút?”
 
“Không cần biết có những người khác hay không, tôi sẽ không thích cô. Trước khi cô làm ra những chuyện này, nhiều lắm là tôi sẽ chỉ không chán ghét cô.”
 
Tô Mộng cắn môi, người đàn ông này không hề thương xót cô ta.
 
“Cô còn muốn hỏi gì nữa không? Hôm nay tôi sẽ giải đáp hết cho cô.”
 
“Đều là con gái của nhà họ Tô. Rốt cuộc Tô Mộng em kém Tô Cẩm Khê ở chỗ nào?” Đây mới là điều mà Tô Mộng thực sự muốn hỏi.
 
“Chỗ nào cũng không bằng cô ấy.” Đường Minh trả lời mà không thèm nghĩ ngợi, có lẽ vì muốn Tô Mộng từ bỏ hoàn toàn, anh ta nói tiếp: “Điều tôi thích ở cô ấy là sự hồn nhiên và tốt bụng. Rõ ràng cô ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, nhưng cô ấy lại luôn muốn mang tất cả gánh nặng lên người mình.
 
Ngay từ đầu, cô ấy đã biết cưới tôi chỉ là lá chắn của tôi đối phó với nhà họ Đường, mà cô ấy vì nhà họ Tô, ba nghìn vạn tệ đã gả cho tôi Tô Mộng không phục: “Hồi đó em liều mạng gả cho anh, nếu không phải ba mẹ em ngăn cản, thì làm gì đến lượt Tô Cảm Khê?
 
Đây mà là hồn nhiên, tốt bụng? Em thấy rõ ràng là cô ta muốn trở thành bà Đường mà mọi người ngưỡng mộ, có thể tận hưởng vinh hoa phú quý vô tận!”
 
Nghe lời giải thích của Tô Mộng, Đường Minh chỉ cười lạnh, đây là điểm mà Tô Mộng sẽ không bao giờ so sánh được với Tô Cảm Khê.
 
“Nếu cố ấy thật sự thích vị trí đó và vinh hoa phú quý, thì tại sao cô ấy lại rời xa tôi?
 
Ngay từ đầu tôi và cô ấy đã lập ra hiệp ước tam Chương, ẩn hôn cũng là do tôi đưa ra. Mặc kệ là trước mặt hay sau lưng cô ấy đều phải biết thân biết phận, giữ khoảng cách an toàn với tôi.
 
Lúc đầu, tôi không thích cô ấy, đúng như cô nghĩ, cô ấy lầy tôi vì cô ấy có mục đích khác.”
 
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Minh nói nhiều nhất với Tô Mộng kể từ khi cô ta tiếp xúc với anh ta, cũng là lần dịu dàng nhất.
 
Tuy nhiên, tất cả những điều này là do Tô Cẩm Khê, không phải vì chính cô ta. Mỗi lần nói đến chuyện của người phụ nữ đó, anh ta sẽ có mặt mày dịu dàng như vậy.
 
Tô Mộng tức điên lên vì ghen tị, tại sao anh ấy không thể nhìn mình nhiều hơn?
 
Cô ta thấy không cam lòng, cô ta cũng rất tò mò không biết nếu ngay từ đầu Đường Minh đã không thích Tô Cẩm Khê, thì sau đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ấy thay đổi?
 
“Sau đó thì sao?”
 
“Chúng tôi chưa từng tiếp xúc với nhau, ngoại trừ thỉnh thoảng ứng phó với người trong nhà, cho dù qua đêm ở: nhà họ Đường, tôi cũng sẽ rời đi.
 
Cô ấy luôn ghi nhớ thỏa thuận của chúng tôi, không bao giờ ngăn cản tôi. Ngay cả khi đó cô ấy lên cơn đau ruột thừa cấp tính, cô ấy cũng không muốn nói cho tôi biết.
 
Lúc đó tôi còn tưởng rằng người mình thích là Bạch Tiểu Vũ, chỉ cần Bạch Tiểu Vũ gọi điện thoại tôi sẽ rời đi.
 
Cô ấy chịu đựng nỗi đau, mỉm cười để tôi rời đi, nói rằng cô ấy không sao. Cho đến ngày hôm sau tôi mới biết cô ấy suýt chết trong biệt thự vì đau.
 
So với Bạch Tiểu Vũ vô cớ kiếm chuyện, lần đầu tiên tôi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cô ấy trên giường bệnh.
 
Tôi đưa cho cô ấy một chiếc thẻ và nâng hạn mức của chiếc thẻ đó hết lần này đến lần khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ quẹt thẻ lầy một lần.
 
Nếu cô ấy thực sự giống cô, cô ấy sẽ làm những chuyện như vậy? Khi cô và Bạch Tiểu Vũ tranh giành cấu xé lẫn nhau, nơi nào cũng tranh giành tình cảm với nhau, cô ấy đã âm thầm chịu rất nhiều ấm ức. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi một câu nào, chỉ vì cô ấy không muốn tôi vì cô ấy mà xảy ra mâu thuẫn với Bạch Tiểu Vũ.
 
Sự tốt bụng và dịu dàng của cô ấy đã từ từ thu hút tôi, tôi dần yêu cô ấy, nhưng tắt cả đã quá muộn.”
 
“Tại sao lại muộn?” Tô Mộng nghe đến mức bị mê hoặc.
 
Đường Minh vẫn luôn canh cánh chuyện của Tô Cẩm Khê, những áp lực mà anh ta dồn nén trong lòng bấy lâu nay hôm nay đã tìm được người giãi bày.
 
“Cô ấy đã yêu một người, người đó đã xâm chiếm trái tim cô ấy khi tôi bỏ cô ấy hết lần này đến lần khác.
 
Tình yêu là một điều kỳ diệu, khi tôi cố gắng hết sức để giữ cô ấy lại thì cô ấy đang nghĩ cách thoát khỏi tôi.
 
Nhưng tôi không muốn để cô ấy đi, không tiếc đe dọa cô ấy ở lại bên cạnh tôi, thậm chí còn bí mật ở sau lưng cô ấy đi làm giấy đăng ký kết hôn.
 
Những tưởng tôi có thể ở bên cô ấy mãi mãi bằng cách này, nhưng sự thật đã chứng minh rằng tôi đã hoàn toàn Sai.
 
Sự việc đó hoàn toàn khơi dậy lòng căm thù của cô ấy đối với tôi, thậm chí tôi còn không dám nhìn cô ấy.”
 
Tô Mộng nghe anh ta lầm bầm một mình, suýt chút nữa cô ta không thể tin được, trước tình yêu Đường Minh lại rụt rè như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.