Chương trước
Chương sau
Giờ nghĩ lại, vốn họ đã không thích tôi, dù tôi là chị cả hay.
em út cũng không quan trọng.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải mình được nhặt không? Đó là lý do tại sao họ rất lạnh nhạt với tôi.”
“Có lẽ em thực sự được nhặt thì sao?”
“Thương Hải anh nói cái gì?”
“Không có gì.” Cố Nam Thương nghe lời tự thuật của Tô Cẩm Khê anh gần như chắc chắn cô là em gái của mình.
Trên thế giới này có bậc cha mẹ nào mà không quan tâm đến con cái? Nhìn như thế nào đi nữa cũng thấy Tô Cẩm Khê không giống người nhà họ Tô.
Tất nhiên, điều còn thiếu bây giờ là bằng chứng, để không lãng phí công sức, Cố Nam Thương quyết định sau khi có chứng cứ sẽ nói chuyện này với cô.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã làm dịu đi không ít sự lo lắng của Tô Cẩm Khê, đúng 6:30 ca nô cập bến.
Sáng sớm đã có xe do Cố Nam Thương bố trí ở trên bờ, Tô Cẩm Khê kiểm tra giờ liền cảm tháy nhẹ nhõm.
“Từ đây đến nhà Tô gia chỉ mất nửa tiếng, em về nhà rửa mặt trang điểm vừa kịp.”
“Thương Hải, anh lại cứu tôi thêm một lần nữa.” Tô Cẩm Khê biết ơn nói.
“Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận đã định trước.”
Hơn bốn giờ Tô Mộng về đến nhà họ Tô, vừa chạm vào giường cô ta liền ngủ luôn, loại bỏ được Tô Cẩm Khê, ngay cả trong mơ cô ta cũng cười.

Cố Nam Thương đưa cô đến trước cửa, “Em cần thận một chút, có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi.”
“Ừ, Thương Hải, vậy tôi đi trước, lần nữa cảm ơn anh.” Tô Cẩm Khê tháo mặt nạ, vội vàng ra khỏi xe.
“Được rồi.” Cố Nam Thương nhìn khuôn mặt tươi cười của người đó trong nắng mai, Cẩm nhỉ, sẽ là em sao?
Cố Nam Thương gọi cho một người, “Vâng, là cháu, có thể cháu đã tìm thấy Cẩm nhi rồi.”
Giọng đầu dây bên kia có vẻ rất kích động, “Ở đâu? Ông Sẽ qua ngay.”
“Ông đừng vội, trên người cô ấy có một vết bớt, nhưng vẫn chưa chắc chắn có phải là Cẩm nhi không.
Cháu chắc chắn 80%, gọi báo cho ông một tiếng, chỉ cần xác định cô ấy là Cẩm nhi, cháu sẽ mang cô ấy đến Mỹ.”
“Được được được, cuối cùng thì ông cũng có thể buông bỏ trái tim này xuống rồi.” Giọng ông cụ tang thương và vui mừng.
“Ông chú ý giữ gìn sức khỏe, rất nhanh là có thế gặp được.
cháu gái mình rồi.”
“Tốt.” Ông cụ nghe điện thoại khóc không thành tiếng.
Tô Cẩm Khê trở lại nhà họ Tô, mẹ Tô vừa mới dậy, “Con đi đâu mà sớm vậy? Nhân viên trang điểm đến rồi.”
Nhìn sắc mặt mẹ Tô tràn đầy nghi ngờ, quả nhiên chuyện tối qua không liên quan đến bọn họ, mọi chuyện đều là ý của Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ.

Cho dù không liên quan gì đến mẹ Tô, cô cũng không thể để Tô Mộng yên thân, cô không còn tình cảm với nhà họ Tô.
Cô nhớ rõ sự sỉ nhục tối hôm qua cô nhận được, thù này.
nhất định cô phải trả!
Hai người kia đã tính kế cô hết lần này đến lần khác, lần trước trên du thuyền, vì giữ lại trinh tiết mà cô đã để lại sẹo khắp người.
Cô không phải đồ ngốc Tô Mộng đã lây thẻ phòng của cô, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Tô Mộng.
Nghĩ đến cô ta là em gái ruột của cô, nên cô đã không truy cứu.
Lần đầu tiên Bạch Tiểu Vũ đổ cà phê lên người cô, lần thứ hai làm cô bị thương, năm lân bảy lượt nhục mạ cô.
Cô cảm thấy đây là do Bạch Tiểu Vũ không có cảm giác an toàn, cô có thể hiểu được.
Cô đã buông tha cho hai người họ bao nhiêu lần rồi, ai biết được rằng hai người họ không những không biết ơn mà còn ngày càng tàn nhẫn hơn.
Lần này lại muốn hủy hoại cả đời cô, nếu cô nhẫn nhịn nữa, thì càng dung túng cho hai người bọn họ.
Ánh mắt Tô Cẩm Khê lạnh lùng, không đáp lại mẹ Tô.
Mẹ Tô thấy cô bỏ đi không thèm liếc mắt nhìn mình, trực tiếp bỏ qua mình.
“Này, Tô Cẩm Khê, sao cô lại không có lễ phép như vậy?
Tôi đang nói chuyện với cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.