Chương trước
Chương sau
Trời đổ mưa tầm tã, Tư Lệ Đình ôm Tô Cẩm Khê rất chặt, đối với anh, bây giờ Tô Cảm Khê là cả thế giới của anh.
Tô Cẩm Khê không biết Tư Lệ Đình đã đi đâu hay đã làm gì, cô chỉ cảm thấy bây giờ anh đang rất bát lực và hoảng loạn.
“Chú ba, không phải chúng ta đã nói, cho dù xảy ra chuyện không ai trong chúng ta sẽ buông tay đối phương sao?”
“Nhưng mà Tô Tô, nếu sau này có lý do khiến em nhất định phải rời xa anh thì sao?”
Có mấy ai có thể chịu đựng được thân phận anh em họ?
Anh không chắc sau khi nói với Tô Cẳm Khê cô sẽ không rời bỏ anh.
“Lý do nhất định phải rời đi là gì?” Tô Cẩm Khê hoang mang nhìn vào đôi mắt xanh lam của anh.
Tư Lệ Đình không nói cho cô biết mối quan hệ giữa hai người, “Anh chỉ nói là nếu như.”
“Dù trời có sập xuống em cũng sẽ không rời đi, chú ba, em yêu anh, em sẽ không rời xa anh đâu.” Trên mặt Tô Cẩm Khê hiện đầy vẻ nghiêm túc.
Nhìn người đó ôm chặt lấy nhau trong cơn mưa nặng hạt, trong lòng Đường Minh cũng đã đoán được nguyên nhân rồi.
Xem ra suy đoán của bọn họ không sai, ông nội thật sự không phải ba của Tư Lệ Đình, hơn nữa mẹ của Tư Lệ Đình có liên quan đến nhà họ Tô.
Nghĩ đến thân thế đầy chông gai của Tư Lệ Đình, anh ta cảm thấy có chút thương cảm, cũng không biết ba của Tư Lệ Đình là ai.

Nhỏ như vậy đã phải rời xa ba mẹ, còn mang tiếng là con ngoài giá thú, bây giờ yêu một người phụ nữ, vậy mà cô ấy lại là em họ của chú ấy.
Tô Cẩm Khê an ủi xoa dịu cảm xúc của Tư Lệ Đình, đưa anh trở lại trong nhà.
Nhìn thấy trên quần anh dính đầy nước mưa, lắm lem bùn đất, “Chú ba, anh đi đâu vậy? Sao lại chật vật như thế này?”
“Không có chuyện gì đâu, quần áo của em cũng ướt rồi, đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Em đi cùng anh.” Bây giờ Tô Cẩm Khê rất lo lắng cho Tư Lệ Đình, cô cảm thấy như anh đang che giấu cô điều gì đó.
Pha nước nóng cho anh, “Chú ba, anh vào bồn tắm tắm một lúc đi. Quần áo của anh em để lên giường. Chắc anh vẫn chưa ăn cơm phải không, em xuống dưới lầu làm bữa sáng cho anh.”
Giọng nói dịu dàng của Tô Cẩm Khê truyền đến, nhưng đôi mắt của Tư Lệ Đình có phần mờ đi.
Anh đang đấu tranh không biết có nên nói cho Tô Cẩm Khê biết sự thật hay không, một mặt anh cảm thấy anh che giấu chân tướng sẽ không công bằng với Tô Cẩm Khê.
Mặt khác, anh lo lắng sau khi Tô Cẩm Khê biết cô sẽ rời bỏ anh, lần đầu tiên Tư Lệ Đình phải đấu tranh cho một chuyện như vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, anh quyết định không nói sự thật cho Tô Cẩm Khê biết, chỉ cần hai người yêu nhau, bây giờ chuyện của đứa trẻ có thể tạm thời bỏ qua, tương lai tính toán sau.
Điều lo lắng nhất khi kết hôn với họ hàng gần là con cái sẽ bị dị tật, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng nhất định sẽ bị dị tật.
Hiện tại chuyện này chỉ có Đường Minh, anh và ông cụ biết, anh không cần phải lo lắng gì.

Nghĩ đến đây lòng Tư Lệ Đình nhẹ nhõm hơn, mọi chuyện cứ tiếp tục như trước kia là được.
Tô Cẩm Khê chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho anh, lúc Tư Lệ Đình đi xuống, sắc mặt của anh vẫn như mọi khi.
“Chỉ là bữa sáng thôi, em làm nhiều như vậy?” Tư Lệ Đình theo thói quen ôm eo Tô Cẩm Khê, ôm cô vào lòng rồi hôn cô.
Tô Cẩm Khê cười khúc khích, “Không nhiều, em sợ chú ba đói.”
“Em đến phòng bếp rửa hoa quả, các anh nói chuyện đi.”
Đường Minh thấy Tô Cẩm Khê đã rời đi, anh ta mới mở.
miệng: “Xác nhận rồi?”
“Ừ, giống như trong tưởng tượng.”
“Vậy chú định làm gì?”
“Tôi sẽ không buông tay, chuyện này chỉ có ba người biết, tôi muốn cậu phải giữ bí mật. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến Tô Tô bị tổn thương rất lớn.”
“Tôi biết rồi, tôi cũng không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Đường Minh nghiêm túc nói, anh ta đã quyết định cùng Tư Lệ Đình bảo vệ Tô Cẩm Khê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.