Chương trước
Chương sau
Chương 143
Những người có ngoại hình như Cố Nam Thương và Tô Cẩm Khê sẽ thu hút sự chú ý của mọi người dù họ xuất hiện ở đâu.
Từ trang phục đến cách nói chuyện, giống như không ở cùng thế giới với mình, Hồng Linh tức giận hừ một tiếng.
Lúc ở trên mạng những người khác đều chú ý đến cây búa bá đạo, cùng là phụ nữ như nhau, cũng không biết tại sao mọi người lại chỉ thích người này.
Tuy nhiên, ngày nào cô ta cũng chụp ảnh trong nhóm, cũng nói chuyện bằng giọng thật, nhưng chẳng ai thèm để ý, mà buổi gặp mặt hôm nay cũng là do cô ta đề xuắt.
Cô ta ở nhà trang điểm tinh xảo, sau khi đến đây vẫn như: cũ chẳng ai chú ý đến, ngược lại Tô Cẩm Khê chỉ ăn mặc trang điểm đơn giản lại hấp dẫn tắt cả mọi người.
Tiểu A nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hồng Linh, “Haha, Hồng Linh cô thua rồi, tôi đã chắc chắn Tiểu Búa Tử là một người đẹp, hơn nữa con đẹp hơn tôi tưởng.”
“Không biết mắt của mọi người để ở chỗ nào, cái loại trà xanh như cô ta thì có gì mà đẹp.” Hồng Linh tức giận bất bình.
Anh mắt Cố Nam Thương rơi vào cô ta, “Cô là Hồng Linh?”
Hồng Linh không chính thống nhanh chóng vuốt ve mái tóc hồng của cô ta, giọng nói đủ khiến mọi người nổi da gà: “Môn Chủ Đại Đại, tôi chính là Hồng Linh.”
“Cô đi được rồi.” Cố Nam Thương không chút lưu tình, bây giờ trong xã hội từ trà xanh đã không phải là tính từ.
Hồng Linh sững sờ, “Môn Chủ Đại Đại, anh, anh nói cái gì?”
“Tiểu A, nói cho cô ta biết.” Ngay cả nhìn Có Nam Thương cũng không thèm nhìn, sợ làm hỏng mắt mình, vậy mà còn có người trang điểm phèn như thế này.
“E hèm, Hồng Linh, cuộc gặp mặt này là do Môn Chủ Đại Đại tổ chức, anh ấy bảo cô đi thì cô nên đi đi.”
Tiểu A không thích nhát là loại con gái như Hồng Linh, vừa không đẹp mà còn hay thích bới móc, bình thường ở trong nhóm cô ta quyến rũ chỗ này quyền rũ chỗ kia.
Hồng Linh chưa từng tới nhà hàng cao cấp, vừa nghe thấy bắt mình phải rời khỏi, sắc mặt cô ta liền thay đổi.
Cô ta đã nói với em gái mình máy lần là cô ta sẽ đi ăn ở nhà hàng cao câp, bữa cơm này còn chưa được ăn đâu.
“Hồng Linh, đừng làm cho chúng tôi khó xử, cô đi đi.”
Hồng Linh cầm lấy túi xách Dior hàng vỉa hè hùng hỗ rời đi, trước khi đi còn mắng Tô Cẩm Khê một câu.
“Đồ đi không biết xấu hổ.”
Tô Cẩm Khê khẽ cau mày, ngay lúc Hồng Linh rời đi, cô bắt lấy tay Hồng Linh nói: “Xin lỗi tôi.”
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Vốn dĩ cô đã là đồ không biết xấu hồ rồi, cô quyến rũ môn chủ thì không nói làm gì, cô lại còn quyền rũ T, cô không biết xáu hổ à?”
Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn cô ta, “T chỉ là sư phụ tôi.”
“Sự phụ, loại sư phụ gì? Sư phụ có thể lên giường với cô?”
“Hồng Linh, sao trước đây tôi lại không biết miệng của cô bẩn như vậy? Tôi và sư phụ trong sạch, sao tới bên miệng cô lại trở thành bản thỉu2”
“Trong sạch, bây giờ anh ấy không có mặt ở đây nên cô không thấy xấu hỗ là phải.”
“Cho dù anh ấy có ở đây, tôi cũng dám nói rằng chúng tôi trong sạch.” Tô Cẩm Khê vẫn không biết Tư Lệ Đình là T, nếu không cô sẽ không tự tin như vậy.
“Vậy thì, cô có bản lĩnh thì gọi anh ấy tới đây cho chúng tôi xem hai người trong sạch như thế nào?” Hồng Linh xoa eo.
Tô Cẩm Khê không hiểu logic của cô ta cho lắm, “Chuyện của tôi và sư phụ thì liên quan gì đến cô? Tại sao phải muốn anh ấy ra mặt?”
“Ha, cô không dám chứ gì, bởi vì vốn dĩ các người không dám công khai, nếu cô hổ thẹn với lương tâm thì gọi anh ấy đến đây đi.
Nếu không thì chắc hẳn là người ta không mua hoá đơn của cô đúng không?” Hồng Linh hung hăng ép buộc.
“Đúng rồi, Tiểu Búa Tử, không phải cô và T rất quen thuộc sao? Dù sao cũng là chơi game, cô thể gọi anh áy đến đây, chúng tôi cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại thần.”
“Đúng vậy, đúng vậy, T này quá thần bí, không ai biết là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi. Hay là chúng ta nhân cơ hội này gặp mặt đi.”
Không chỉ Hồng Linh mà những người khác cũng bắt đầu xúi giục.
Tô Cẩm Khê rất xấu hổ, bảo cô gọi sư phụ tới, lỡ như sư phụ không cho cô mặt mũi thì thật là xấu hồ.
Nếu không gọi, cũng không nói rõ cho mọi người có mặt ở đây, hơn nữa cô cũng rất tò mò về T.
Người đó mang cô đi chơi game lâu như vậy, Tô Cẩm Khê chỉ biết anh là một sinh viên đại học nhỏ tuổi hơn mình.
Về phần trông như nào, giọng nói ra sao, cô hoàn toàn không biết.
“Vậy thì… tôi sẽ thử một lần xem sao, không biết sự phụ rảnh không.”
Cố Nam Thương cũng rất tò mò về T. Lần trước ở trong game anh ấy tỏ tình suýt thành công thì lại bị T phá đám.
Sau đó, T đưa Tô Cẩm Khê đi làm nhiệm vụ hàng ngày, cho nên anh ấy và Tô Cẩm Khê chưa nói được lời nào với nhau.
Dù không nói gì nhưng trong lòng anh vẫn muồn nhìn thấy T này.
Dưới sự chú ý của mọi người Tô Cẩm Khê gửi một tin nhắn cho T, “Sư phụ Đại Đại, anh đang làm gì?”
Gần đây cô ít đăng nhập, cũng không liên lạc với T nhiều, không biết liệu T còn quan tâm đến cô hay không.
Tư Lệ Đình chuẩn bị tan làm, thấy Tô Cảm Khê gửi tin nhắn, lúc này cô gửi tin nhắn cho mình làm gì?
Dù thấy lạ nhưng anh vẫn đáp lại: “Chán à, sao vậy?”
Nếu Tô Cẩm Khê vẫn luôn coi anh là trạch nam ăn không ngồi rồi, thì đương nhiên anh sẽ diễn cho tròn vai.
“Sự phụ Đại Đại, nếu anh có thời gian thì có thể đến đây không? Chuyện này… hôm nay môn phái chúng ta tụ họp cùng nhau ăn cơm, bọn họ đều muốn gặp anh.”
Tư Lệ Đình đang cầu mà không được, anh đang lo mình không có cơ hội ở bên Tô Cẩm Khê, bây giờ cơ hội tới rồi.
“Họ muốn gặp tôi, còn em thì sao? Em muốn gặp tôi không?”
“Đương nhiên tôi cũng rất tò mò Sư phụ Đại Đại trông ra sao, anh có thể đến không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là em đừng hối hận.” Tư Lệ Đình cười tà, nếu cô gái nhỏ biết anh là T, biểu cảm trên mặt cô sẽ như thế nào?
Tô Cẩm Khê không hiểu ý của anh, tại sao cô phải hối hận?
“Vậy bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
“Lát nữa gặp.”
Tư Lệ Đình cất điện thoại, tươi cười nhanh chóng đến nhà hàng nơi Tô Cẩm Khê đang tụ tập.
“Ừm, sư phụ tôi sắp tới mọi người chờ một chút.”
Cố Nam Thương phát tay với cô, “Em qua đây ngồi trước đi.”
“ừm”

“Tiểu Búa Tử, cô xem, môn chủ của chúng ta không chỉ chơi game tốt, mà còn là tinh anh nòng cốt, hơn nữa còn một lòng với cô, hai người ở bên nhau đi.”
Cố Nam Thương vẫn luôn có hứng thú với Tô Cẩm Khê, nguyên nhân lớn nhất mà anh về nước cũng là vì cô.
Sau đó, trước khi biết Tô Cảm Khê là cây búa bá đạo, anh đã có ấn tượng tốt về Tô Cảm Khê.
Giờ biết cô là Tiểu Búa Tử mà anh tâm tâm niệm niệm, tâm trạng anh không còn bình tĩnh được như trước nữa.
Nhưng anh càng hiểu rõ hơn ai hết cảm giác hiện tại của Tô Cẩm Khê.
Giữa cô và Đường Minh có một thỏa thuận, nhưng người cô thực sự thích lại là chú ba của Đường Minh.
Trước kia không nghĩ tới, bây giờ biết cô là cây búa bá đạo, sao anh còn có thể thể thờ ơ?
“Các người ở trong nhóm đùa giỡn còn chưa đủ. Bây giờ gặp mặt mà cũng không muốn tha, Tiểu A cậu cho rằng tôi không dám đánh cậu à?”
Tô Cẩm Khê giơ nắm tay lên, trong nhóm, cô và Tiểu A có mối quan hệ rất tốt, họ thường xuyên trêu chọc nhau, hai người chả kiêng nẻ gì.
“Cậu tới đây, được một người đẹp như cậu đánh tôi cũng cam lòng.”
Thấy Tô Cảm Khê và Tiểu A cãi nhau Cố Nam Thương có hơi ghen tị.
Trước đây Tô Cẩm Khê hiếm khi nói đùa với anh như này, trong thâm tâm, cô coi anh như một người anh trai.
“Vậy tôi đánh đây, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu nhé.
Tôi còn nhớ có một khoảng thời gian cậu còn gọi tôi là bà già.”
Tô Cẩm Khê thực sự đứng dậy, Tiểu A đã bỏ chạy.
“A, giết người, Tiểu Búa Tử muốn giết người.”
Bình thường, khi hai người ở trong trò chơi, lúc Tô Cảm Khê sắp hoàn thành nhiệm vụ Tiểu A thường xuyên phá phách.
Tô Cẩm Khê tức giận truy đuổi khắp thế giới, còn Tiểu A thì bỏ trốn khắp thế giới.
Tình huống lúc này cũng giống như lúc đó, chỉ khác là đã được thay thế bằng thực tế.
Mọi người vui vẻ nhìn cả hai chạy theo nhau.
Tiểu A dường như đã nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên ngừng chạy, duỗi chân ra, thân thể Tô Cảm Khê thẳng tắp sắp ngã xuống.
Cố Nam Thương thấy thế vội vàng tiến tới đỡ cô, “Cẩn thận.”
Vừa hay Tô Cẩm Khê ngã vào vòng tay của Cố Nam Thương, Tiểu A xấu xa nói: “Ở bên nhau, ở bên nhau.”
Anh ta nháy mắt với Cố Nam Thương, Môn Chủ Đại Đại, tôi đủ tốt chứ?
Biết rõ anh ấy có hứng thú với Tiểu Búa Tử, nên anh ta đã đặc biệt tạo cơ hội cho anh Ấy được ôm người đẹp vào vòng tay mình. Lát nữa anh nhớ cho tôi thêm một cái đùi gà nha.
Mọi người đang ồn ào, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa: “Ai với ai ở bên nhau?”
“Đương nhiên là Môn Chủ Đại Đại và Tiểu Búa Tử rồi.”
Tiểu A không thèm nhìn trả lời luôn.
Trả lời xong, mới nhận ra giọng nói đó quá thờ ơ, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Người đàn ông đứng ở cửa có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, gương mặt đẹp trai giống như người bước ra từ phim hoạt hình.
Trên người mặc một bộ đồ hiệu cao cấp, ánh mắt màu xanh lam của anh lúc này như có mây mù, như thể trong giây tiếp theo sẽ có mưa.
Tất cả mọi người bị chắn động bởi sự lạnh lẽo trên người anh, họ rụt cổ lại, đồng thời họ đang suy nghĩ về một vấn đề, anh là ai? Tô Cẩm Khê ở trong vòng tay Cố Nam Thương ngước lên, khi cô nhìn thấy người xuất hiện ở cửa cô liền sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.