Chương trước
Chương sau
Tô Cẩm Khê tỉnh lại, đầu óc choáng váng, không biết là do uống quá nhiều rượu hay do đầu bị chai bia kia đập vào.
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, “Tiểu thư, cô đã tỉnh, cô có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Đầu tôi đau quá, tôi đang ở đâu đây?” Tô Cảm Khê mơ màng hỏi.
“Tiểu thư, cô không phải bị mắt trí nhớ rồi chứ?”
Tô Cẩm khê lúc này mới nhớ ra rằng cô gái trước mặt là người giúp việc đã đưa quần áo cho mình khi mình ngủ trong phòng Ti Lệ Đình.
“Tôi nhớ ra rồi, đây là biệt thự của chú ba.”
“Tiểu thư, cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cô bị mắt trí nhớ.”
Tô Cẩm Khê nghĩ đến việc đã thấy khuôn mặt nỗi trận lôi đình của Ti Lệ Đình trước khi hôn mê, đó không phải mơ, tất cả đều là thật.
“Tôi không sao, chỉ là hơi đau đầu, chú ba đâu?”
“Chủ nhân đang ở thư phòng, tiểu thư có có lẽ là đói bụng rồi, tôi đi lấy đồ ăn cho cô.”
“Cảm ơn.” Tô Cẩm Khê xoay người xuống giường, nhìn thấy trên đầu mình cuốn một vòng băng màu trắng, sắc mặt tái nhợt.
Cô đi tới hướng thư phòng, mở cửa ra, cô nhìn thấy T¡ Lệ Đình đang đứng trước cửa số hút thuốc.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn tường, dưới ánh đèn bóng dáng của anh được vẽ ra rất dài.
Không biết tại sao, khi nhìn bộ dạng này của T¡ Lệ Đình lại thấy anh có chút cô đon, lẻ loi.
Hút xong điều thuốc thứ nhất anh lấy tiếp điều thuốc thứ hai, Tô Cẩm Khê đứng ở cửa nhỏ giọng gọi.
“Chú ba.”
Ti Lệ Đình nhìn về phía cô, Tô Cẩm Khê chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh băng như vậy của T¡ Lệ Đình, thật giống với lúc ở quán bar.
*“Dậy rồi?” Âm thanh lạnh lùng của anh vang lên.
Lần trước hai người chia tay trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ, lần này gặp lại lại trong tình huống như vậy, trong lòng của Tô Cẩm Khê trở nên rối rắm, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.
*Chú ba, cảm ơn chú.” Cô không biết nói gì ngoài lời cảm ơn.
“Cậu ta chính là người mà em thích?” Thời điểm T¡ Lệ Đình nhìn Tô Cẩm Khê chắn cho cậu ta một bình rượu hô hấp như ngưng trệ, tức đến muốn nổ tung.
Tên mặt trắng kia thì có gì tốt? tốt tới mức cô có thể bát chấp mạng sống của mình để bảo vệ cậu ta.
Tô Cẩm Khê cắn môi, ngập ngừng nói: “Vâng.”
Cô đã phải lòng Giản Quân lâu như vậy, anh chắc là người mà cô thích.

“Tốt, rất tốt.” Sắc mặt T¡ Lệ Đình càng lạnh hơn.
“Chú ba, người đừng hút nhiều thuốc như vậy, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” Không biết vì sao Tô Cẩm Khê nhìn anh như vậy lại rất đau lòng.
*Đi ra ngoài!” Ti Lệ Đình chưa bao giờ thích một người, lần đầu thật lòng bỏ ra tắm lòng của mình, đối phương lại xem như đôi giày rách mà bỏ rơi.
Tô Cảm Khê hé môi, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
Lúc Tô Cẩm Khê rời đi nghe thấy âm thanh đứt quãng phát ra từ bên trong.
Người hầu mang tới cho Tô Cảm Khê một chén cháo, cô ăn nó trong miệng như nhai sáp.
“Khuya rồi, sức khỏe cô không tốt, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.”
Tô Cẩm Khê ngủ trên giường của Ti Lệ Đình, người kia trước kia có cơ hội sẽ chiếm tiện nghi của mình, nhưng bây giờ anh ta thậm chí còn không thèm nhìn mình dù chỉ một chút.
“Đây không phải là điều mày muốn nhất sao? Mày còn suy nghĩ gì nữa?” Tô Cảm Khê lẫm bẩm, quần chăn rồi đi ngủ.
Thời điểm cô ngủ say, một người đứng bên giường lặng lẽ nhìn cô.
Gương mặt này đã nhìn qua rất nhiều lần rồi, nhưng vì sao anh vẫn luôn cảm thầy không đủ.
Người phụ nữ đang ngủ ở đây, không làm gì cũng có thể làm mình rung động.
Trời vừa sáng, người hầu liền tới đánh thức Tô Cẩm Khê.
“Tô tiểu thư, Đường Tổng tới đón cô về.”
Tô Cảm Khê không biết Đường Minh làm sao lại biết cô ở đây, cô dụi dụi mắt đáp: “Được.”
Rửa mặt xong, lúc Tô Cầm Khê xuống lầu liền nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Ti Lệ Đình vẫn lạnh lùng như cũ, Đường Minh đứng dậy đi tới chỗ cô.
“Cẩm Khê, em không sao chứ.”
“Anh Minh em không sao.”
Ti Lệ Đình đang xem tạp chí, ngón tay nắm chặt góc báo, lúc trước Tô Cẩm Khê gọi Đường Minh là Đường tổng.
Đường Minh nhìn thấy băng gạc trắng quấn quanh đầu cô không hiểu sao cảm tháy rất chướng mắt.
“Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Anh rõ ràng đã bảo Tô Cẩm Khê khi nào kết thúc thì gọi điện thoại cho anh tới đón, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chờ cả một đêm không thấy tin tức của cô, gọi điện thoại thì luôn trong tình trạng tắt máy.
Nếu không phải Ti Lệ Đình sáng sớm bảo anh tới đón người, anh cũng không biết Tô Cảm Khê hôm qua xảy ra chuyện.

“Cùng bạn bè đi hát, xảy ra chút tai nạn, chú ba đã cứu em.” Tô Cẩm Khê nói ngắn gọn quá trình.
“Chú ba, cảm ơn chú đã cứu Cẩm Khê.”
T¡ Lệ Đình không trả lời, Đường Minh cũng không ngạc nhiên lắm về thái độ lạnh nhạt này của anh.
“Cầm Khê, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Cầm khê bước về phía Đường minh, trước khi rời đi, cô bước tới bên cạnh Ti Lệ Đình, nhẹ nhàng nói: “Chú ba, cảm ơn chú.”
Trên người anh truyền đến mùi thuốc lá nồng nặc, không khó để biết hôm qua anh đã hút nhiều thuốc tới cỡ nào.
Ti Lệ Đình vẫn không nhìn lên, thậm chí còn chưa từng liếc nhìn cô, Tô Cẩm Khê lại nghĩ tới tất cả những chuyện trước đây, lúc đó cô sợ nhất chính là Ti Lệ Đình.
Bây giò anh đã thực sự xa cách với cô, nhưng trái tim cô giường như đã mắt một mảnh.
“Đi thôi.” Đường Minh dắt tay Tô Cẩm Khê rời đi.
Tô Cẩm Khê thoáng nhìn lại, Ti Lệ Đình vẫn giữ nguyên tư thế đọc tạp chí, như thể thân thể bị đông cứng.
“Chú ba, cháu đi đây.”
Nói xong câu này, cô cùng Đường Minh rời khỏi biệt thự.
Nhìn thấy thái độ lạnh lùng như vậy của Ti Lệ Đình, Đường minh có chút nghỉ ngờ, dù sao trước đây lúc ở Đường Gia thái độ của Ti Lệ Đình đối với Tô Cẩm Khê có chút khác biệt.
Hiện tai xem ra là anh đã nghĩ quá nhiều, hắn hận người nhà họ Đường, bao gồm cả Tô Cẩm Khê.
Cho tới khi cánh cửa vừa khép lại, Ti Lệ Đình đem chén cốc trên bàn hắt hết xuống đắt.
Anh hận, hận Tô Cảm Khê không yêu anh, mà anh còn muốn lo cho thân phận của cô! Không nỡ làm tổn thương cô.
Trên đường trở về Đường Minh chăm sóc Tô Cẩm Khê nhiều gấp đôi, Tô Cảm Khê có chút lo đễnh không biết đang nghĩ gì.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà như lâu đài kia, cô và Ti Lệ Đình đã hoàn toàn tan vỡ.
Điều này chẳng phải là điều mình muốn sao, đáng lẽ mình nên vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng sao lại lại loạn như vậy?
Đường Minh thấy tâm trạng cô không tốt, dọc đường đi không nói gì, lặng lẽ đi cùng cô.
Trở lại biệt thự, Tô Cẩm Khê trước tiên trở lại phòng ngủ của mình, Đường Minh đứng ở cửa muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng lại nó một câu: “Em nghỉ ngơi đi, cần gì thì tìm Tiểu Trúc.”
“Được.” Tô Cẩm Tây yếu ớt đáp lại.
Bây giò cô nhớ tới ánh mắt lạnh băng kia của T¡ Lệ Đình liền cảm thấy đau lòng.
Sạc pin cho điện thoại, vừa mở máy liền thấy cuộc gọi tới. trên màn hình hiện lên hai chữ Giản Quân to đùng, lúc trước lúc thấy hai chữ này, trái tim cô liền đập mạnh, nhưng bây giờ ngay cả một chút cảm giác cũng không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.