Chương trước
Chương sau
Đường Minh quay đầu nhìn Tô Cầm Khê: “Em với chú ấy rất thân với nhau ư?”
“Không, không thân. Tôi với chú ấy mới gặp nhau có hai lần thôi.” Tô Cảm Khê không ngừng lắc đầu và trả lời.
Cái người vốn dĩ đang đi ở phía trước bỗng dưng dừng bước quay người lại hỏi: “Còn không đi nhanh lên.”
Tô Cầm Khê toàn thân run lên vì tiếng gầm đó, cũng không có suy nghĩ gì nhiều liền đi theo. Đường Minh nhìn cảnh tượng trước mắt mình, một người đi trước, một người lẽo đếo chạy đằng sau, anh ta cứ cảm thấy hai con người như nước với lửa này tưởng chừng như không thể đứng ở cùng một chiến tuyến chiến đấu cùng nhau nhưng hình như giữa hai người họ lại có mối quan hệ đặc biệt mò ám nào đó.
Ngay sau khi Tư Lệ Đình bước vào cửa, trên mặt người quản gia đã nở một nụ cười vui vẻ: “Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở về rồi. Lão gia nếu như biết được cậu về nhà ăn cơm chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Có thể nói trong năm nay ba ngày liên tiếp anh thế mà đã quay về nhà đến hai lần, chính vì vậy điều này cũng được coi là một kỉ lục lịch sử đáng được ghi nhận rồi.
“Chú nhỏ, cậu cứ như vậy quay về sao?” Mẹ của Đường Minh ngoài mặt lộ ra có chút không thích anh.
*Tôi quay về lúc nào cần phải báo cho bà biết một tiếng sao?”
Tư Lệ Đình hừ lạnh, không nhìn vào mặt bà ta đáp trả.
Mẹ Đường Minh không nói nên lời, nghe thấy thế chỉ dám lén lút trọn mắt trừng anh.
“Đình Nhi về rồi, mau xuống bếp nấu thêm vài món ăn nữa đi.”
Cha Đường tâm trạng vui vẻ khi nghe tin Tư Lệ Đình trở về.
“Ông nội…” Đường Minh vừa vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của ông nội Đường đối với Tư Lệ Đình. Mặc dù bản thân là cháu trai ruột hơn nữa còn là cháu đích tôn nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được con trai ruột của ông.
Cho dù đây là đứa con trai rơi không rõ lai lịch nhưng lão gia Đường vẫn dành một sự yêu quý, ân sủng đặc biệt hơn tất cả mọi người dành cho anh.
“Tiểu Minh với Tiểu Khê cũng đến rồi. Hôm nay đúng là một ngày đẹp mà, cả nhà chúng ta được đoàn tụ đầy đủ.” Lão gia Đường cười tươi roi rói, những nếp nhăn, vết chân chim do tuổi tác ở trên mặt vì cười nhiều mà cũng không ngừng dãn ra rồi co lại.
“Lão gia, ăn cơm thôi.”
Trên bàn ăn sớm đã được bày biện đầy các loại món ăn khác nhau vô cùng phong phú. Tâm tình của lão gia hôm nay cũng vô cùng vô cùng là hạnh phúc gọi mọi người đến bàn ăn cơm.
Tô Cẩm Khê trong đầu đã lên kế hoạch sẽ ngồi tránh xa ai đó ra, cô không bao giờ muốn ngồi cạnh anh. Đợi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, xung quanh chỉ còn thừa lại ba chỗ.
“Ngồi đi, cứ coi như đây là nhà của mình, không cần phải khách sáo nhé.” Đường Minh thấy cô cứ lề mè thì cho rằng cô đang thận trọng đề phòng.
– : “Được.” Tô Cẩm Khê trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Chỉ cần Đường Minh ngồi xuống thì liền có thể tách ra khỏi người đó, nhưng cũng không thể ngờ rằng là Tư Lệ Đình vốn dĩ cũng không có ý định ngồi bên cạnh cô.
Một đám người giương mắt nhìn anh, Tư Lệ Đình lạnh lùng quét mắt lại hỏi: “Làm sao? Tôi không thể ngồi ư2”
“Chú nhỏ à, vợ chồng trẻ người ta vừa mới kết hôn, cậu ngồi ở bên cạnh đó có được không hả?” Mẹ Đường càng nhìn Tô Cẩm Khê thì càng quý mến cô, so với cái người tên Bạch Tiểu Vũ kia xinh xắn dịu dàng hơn gấp nghìn lần. Cái cô Bạch Tiểu Vũ đó vừa nhìn đã biết là kiểu hám giàu hám của điển hình, chỉ muốn bước vào nhà giàu để được hưởng thụ.
Nhà họ Tô mặc dù bây giờ hoàn cảnh không thể xoay chuyển, nhưng trước đây từng có khoảng thời gian vô cùng hưng thịnh thành đạt, công ty nào của nhà họ cũng làm ăn thuận buồm xuôi gió, chính vì vậy chỉ cần vượt qua được ải khó khăn lần này thì nhà họ Tô chắc chắn vẫn có thể mạnh mẽ trở lại, giàu có như lúc trước.
Mẹ Đường tự nhiên vì vậy mà thích Tô Cẩm Khê, một cô con dâu hiền lành, ngoan ngoãn, dịu dàng, giỏi giang, đã thế còn xuất thân từ gia đình giàu có xuất chúng nữa.
Tư Lệ Đình ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo đến rùng mình, thân thể anh bất động. Đường Minh trông thấy anh không hề có ý định di chuyển đi chỗ khác thì cũng chấp nhận ngồi xuống bên cạnh anh.
Nghĩ đến lời nói lúc trước Tư Lệ Đình nói giao Tô Cẩm Khê cho anh, lẽ nào Tư Lệ Đình thực sự thích Tô Cẩm Khê ư?
“Thích” loại từ ngữ này làm sao có thể có liên quan đến người đàn ông lạnh băng đó chứ? Nhiều nhất chắc có lẽ chỉ là quan tâm đến Tô Cẩm Khê mà thôi.
Theo lời đồn thì anh không bao giờ tiếp xúc với nữ giới, nhưng chiều nay ở ga ra ô tô bản thân anh ta còn tận mắt chứng kiến thấy anh làm loạn ở trong xe. Cái gì mà đàn ông cắm dục, đối chiếu với người đàn ông bên cạnh cũng không có khác biệt gì lắm.
“Cũng đông đủ hết cả rồi, cả nhà bắt đầu ăn đi nào.” Lão gia Đường hoàn toàn không hề để ý đến những chỉ tiết này, ông rất vui vì Tư Lệ Đình có thể về ăn với ông bữa cơm này.
Tô Cầm Khê đang đói như sắp chết đến nơi, nghe thấy có thể ăn cơm rồi thì là người đầu tiên cầm dao nĩa lên bắt đầu sự nghiệp ăn uống.

Đường Minh nhìn Tô Cẩm Khê qua Tư Lệ Đình, lưng cô thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn thành thạo cầm dao nữa cắt miếng bít tết, chỉ cần một động tác nhỏ cắt bít tết đã lộ ra vẻ tao nhã vô tận của cô.
Ánh sáng ngọn đèn pha lê rơi xuống người cô, phủ lên người cô một thứ ánh sáng nhẹ nhàng nhàn nhạt, khí chất quý tộc tao nhã của cô như đang ở trong một cung điện phong cách châu âu vậy.
ỉ Lần đầu tiên nhìn thấy cô thực sự không hề nghĩ rằng cô lại tuyệt vời như vậy. Tô Cẩm Khê chắc chắn là kiểu người càng ngắm càng thấy thích, càng ngắm càng thấy cô hấp dẫn.
Nhưng mà chỉ sau một cái liếc mắt nhìn cô, anh ta đã quên mát không quay mặt đi chỗ khác.
Tư Lệ Đình cảm nhận được ánh mắt của Đường Minh thì ánh mắt ánh càng lúc càng lạnh.
Tô Cảm Khê đang ăn rất vui vẻ thì bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, cô quay người nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, toàn thân anh toát ra khí lạnh, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn cô chằm chằm khiến con dao với nĩa đang cầm trên tay Tô Cầm Khê rơi xuống đĩa, trong đĩa liền vang lên một âm thanh vô cùng chói tai.
*Xin…con xin lỗi ạ.” Cô vội vàng nói xin lỗi, trong đầu suy nghĩ không biết bản thân lại đã làm sai chuyện gì rồi, khiến anh tự nhiên nhìn chằm chằm như thế?
“Tiêu Khê à đừng sợ, cứ từ từ ăn, không việc gì phải vội.” Mẹ Đường liên tục an ủi cô, đừng có nói Tô Cảm Khê sợ Tư Lệ Đình, ngay cả bà đây cũng sợ anh đến phát khiếp cơ mà.
“Vâng.” Tô Cẩm Khê không dám nhìn người nào đó nữa, cúi thấp đầu xuống giả vờ chăm chú ăn.
“Đúng rồi Tiểu Minh, quà để lại mặt cho Tiểu Khê trở về con đã chuẩn bị chưa?” Ba Đường quay sang hỏi con trai mình nhằm muốn giảm bớt sự ngượng ngùng đang bao trùm quanh đây.
Ngày mai là ngày Tiểu Khê và Tiểu Minh sang hỏi thăm nhà bố mẹ Tô, hai người vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn đối phó với bố mẹ hai bên nhà, chình vì vậy nếu như ba Đường mà không nhắc, thì Đường Minh chắc chắn cũng không nhớ đến chuyện qua thăm bố mẹ vợ nữa.
“Con chuẩn bị đầy đủ rồi ạ. Ngày mai con sẽ đưa Tô Cẩm Khê về thăm nhà ạ.”
“Vậy thì tốt, quà thăm lại nhà không thể chuẩn bị một cách xuề xòa đâu, nếu không nhà thông gia sẽ nghĩ nhà mình thát lễ đó.”
“Bố mẹ không cần lo việc đó đâu, con tự biết cách sắp xếp.”
Nghe đến chuyện về thăm nhà Tô Cẩm Khê chỉ thấy càng thêm đau đầu, từ đầu cô đồng ý kết hôn với nhà họ Đường chỉ là để giúp nhà họ Tô của mình có thể dễ dàng xoay chuyển vốn mà thôi.
Hai người bọn cô vừa vô danh lại vừa không trung thực, cô cảm thấy bản thân giống như mình là một kẻ chuyên nói dối vậy, về sau nữa cô sẽ lại tiếp tục nói dối lần hai, lần ba dần già đến lần thứ n nói dối chỉ để lấp liếm cho những lời nói dối trước.
“Con ăn no rồi ạ, cả nhà cứ từ từ ăn ạ.” Ngày hôm nay đối phó với nhà họ Đường, ngày mai lại phải về nhà đối phó với nhà họ Tô, Tô Cảm Khê nghĩ thôi cũng đủ để đau đầu chóng mặt.
“Tiểu Khê, dù sao hôm nay các con cũng về đây rồi, vậy thì tối nay cũng ở lại đây ngủ luôn đi, sáng mai mẹ sẽ bảo Đường Minh đưa con sang bên nhà kia sớm.”
“Cái…chuyện này không tốt lắm ạ bọn con về nhà của mình vẫn tốt hơn ạ.” Tô Cẩm Khê vừa nghĩ đến phòng bên cạnh còn có một con quỷ đáng ghét thì lập tức trả lời một cách rụt rè.
Mọi người trong nhà họ Đường vẫn đang nghĩ là cô cùng với Đường Minh ở chung một nhà.
“Ở đây cũng là nhà của bọn con. Vậy quyết định thế đi nhé, tối nay cứ ở lại đây nghỉ ngơi.” Lão gia Đường một khi đã ra lệnh, làm gì có ai dám chống lại cơ chứ.
Tô Cẩm Khê xấu hỗ nhìn Đường Minh, cô thực sự không muốn sống trong nhà này một tí nào, giá mà Đường Minh mà đứng lên từ chối thì tốt biết bao.
“Về cũng về rồi, ở lại đây một đêm cũng không vấn đề gì.” Để tạo được ấn tượng tốt với ông nội, Đường Minh nói chung sẽ không bao giờ làm trái ý của ông.
Tô Cảm Khê có chút bất đắc dĩ: “Ò, vậy em về phòng trước đây.” Tô Cẩm Khê ở bên cạnh Tư Lệ Đình không thoải mái nên nhanh chóng rời khỏi bàn ăn lên phòng.
Giọng nói của mẹ Đường từ phía sau vọng lại: “Tiêu Minh, đứa nhỏ Tô Cầm Khê này vẫn còn rụt rè, con phải đối xử tốt với con bé nhớ chưa?”
“Con biết rồi mẹ.” Đường Minh nhìn bóng người cô đang vội vàng rời đi, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
Đợi đến khi anh quay trở về phòng thì nhìn thấy Tô Cẩm Khê đang nghiêm mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy vậy anh hỏi cô: “Đang nhìn gì vậy?”
Tô Cảm Khê vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cái người ở bên cạnh phòng Đường Minh chắc sẽ không to gan mà chui từ cửa số vào phòng đâu nhỉ?
Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh êm ru khiến thân thể cô run rẫy vô tình ngã vào trong lòng Đường Minh.
“Xin…xin lỗi Đường Tổng, tại ban nãy tôi mải mê suy nghĩ quá nên không chú ý anh vào từ lúc nào.” Tô Cầm Khê nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta nói.

Đường Minh tự nhiên cau chặt mày vì thấy cô rời khỏi anh quá nhanh, như thể anh là một kẻ lưu manh vậy.
Tô Cảm Khê ôm chăn và gối để xuống thảm dưới đất: “Đường tổng, đêm nay để tôi ngủ dưới đất anh ngủ trên giường đi.”
Hai người sớm đã thống nhất rõ ràng rồi, tuyệt đối sẽ không đi quá xa, nhưng giây phút này tự nhiên Tô Cẩm Khê lại cố tình tránh mặt anh như tránh tà vậy.
Từ trước đến nay anh ta luôn là người được người khác tranh giành kịch liệt, vậy mà giờ đây ngay tại chỗ này lại bị Tô Cẩm Khê hắt hủi xa lánh, tâm trạng của anh ta thực sự không tốt tí nào.
Tô Cẩm Khê bắt đầu dọn dẹp chỗ ngủ của cô, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt ủ rũ khó coi của Đường Minh.
“Đường tổng, ngày mai chúng ta về bên nhà tôi ăn xong bữa trưa thì tìm cớ chuồn luôn đi nhé, tôi thực sự không biết phải làm cách nào để có thể đối mặt với bố mẹ.”
: Đường Minh nhìn người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn đang quỳ ở dưới sàn dọn giường, chiếc váy ren màu đen cô đang mặc trên người mặc dù không hở hang nhưng vẫn để lộ ra ngoài hai bắp chân gầy thon và trắng như tuyết, tỏa ra một sức hấp dẫn không thể lí giải được.
Đường Minh chỉ nhìn lướt qua mà cổ họng anh đã khô không khốc rồi, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với một người phụ nữ mà không phải là Bạch Tiểu Vũ.
“Đường tổng… sao anh không nói gì hết vậy?” Tô Cảm Khê không nghe thấy anh ta trả lời, quay đầu lại mới phát hiện ra Đường Minh từ bao giò đã ở rất gần sau lưng mình.
Đường nét ngũ quan trên khuôn mặt thanh tú vô cùng bắt mắt, hương thơm quyến rũ độc quyền mà chỉ có trên người cô truyền đến, Đường Minh hơi nghiêng người, Tô Cầm Khê thấy thế thì vô thức lùi lại.
“Đường tổng?”
Ma xui quỷ khiến thế nào khiến Đường Minh rất muốn hôn cô một cái, người phụ nữ này giống như một loại hoa mê hồn vậy vô thức dụ dỗ anh. Khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đột nhiên chuông điện thoại vang lên khiến anh tỉnh lại ngay lập tức. Ba chứ Bạch Tiểu Vũ đã xua tan hết dục vọng đang dâng trào của anh ta. Đường Minh đứng dậy trả lời điện thoại: “A lô, Tiểu Vũ, là anh.”
“Minh, sao giờ này anh vẫn chưa về vậy?”
“Ông nội bảo anh tối nay ở lại đây ngủ, em hôm nay ngoan ngoãn ở nhà một mình nhé.”
“Minh, vừa nãy trong nhà bị đứt cầu dao nên mắt điện rồi, một mình ở nhà em sợ lắm, anh nhanh chóng quay về có được không?”
“Mắt điện ư2 Em thử gọi cho bên dịch vụ sửa chữa xem.”
“Minh, anh mà không về thì em không ngủ nổi. Nhanh chóng quay về có được không?”
“Được rồi, anh lập tức về đây, đợi anh.” Đường Minh vội vàng cúp điện thoại.
Tô Cẩm Khê không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, hẳn là Bạch Tiểu Vũ sợ cô dụ dỗ Đường Minh, nên mới nghĩ cách muốn Đường Minh rời đi.
“Là cô Bạch gọi điện đúng không?”
“Ừ, Tiểu Bạch bên đó gặp chút vấn đề. Đêm nay em nằm ngủ trên giường đi, tôi không ở lại đây nữa. Còn người nhà thì…”
“Tôi biết phải giải thích thế nào mà. Không sao, anh cứ đi trước đi.” Tô Cảm Khê thực ra là muốn Đường Minh ở lại.
Ít nhất Đường Minh sẽ không làm gì cô cả, nếu Đường Minh rời đi rồi , vậy thì tên Đại ma vương kia chắc chắn sẽ tìm đến cô gây chuyện.
“Cảm ơn nhé.” Đường Minh dứt khoát quay người rời đi.
“Đường tông…”
“Chuyện gì vậy?” Đường Minh quay đầu nhìn thấy sự thay đổi hiện lên trên khuôn mặt Tô Cẩm Khê.
“Cái đó… Cái cửa số này từ bên ngoài không mở được có đúng không?”
“Đương nhiên rồi, sao, em sợ nhà họ Đường có trộm ư?”
Đường Minh nghĩ đến căn nhà cho thuê đổ nát mà cô ở trước đây chắc cô đã quen rồi, trong lòng chọt lóe lên một tia xót xa.
“Vậy thì tốt rồi, anh đi trước đi.” Làm sao anh ta có thể biết được là Tô Cầm Khê cô không có sợ trộm, mà là cô đang sợ tên Đại ma vương nào đó còn đáng sợ hơn cả trộm cơ.
Đường Minh thấy vậy không chút do dự rời đi luôn, nhưng trong lòng lại có chút không thỏa mãn, cô như vậy mà ghét mình đến thế ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.