Cố thị lang bị trọng thương nằm trên giường nhõng nhẽo quá chừng, nhìn thấy ai cũng kêu hoa mắt, Nghiêm Phượng Lâu vừa bước vào cửa thì hắn lại lập tức tỏ ra sôi nổi, ánh mắt sắc bén hệt như chỉ hận không thể cởi luôn lớp áo trong cùng của người ta ra mà nhìn cho thỏa thích một phen. Thuốc ai bưng tới cũng đắng đến không thể nuốt trôi, Nghiêm Phượng Lâu vừa tiếp nhận chiếc thìa, thuốc đắng lập tức liền trở thành nước đường, uống hết một chén còn ồn ào đòi uống thêm chén nữa. Bất kể ai tới thăm bệnh hắn cũng sẽ giả bộ lấy tay đỡ trán, hữu khí vô lực xin khoan dung: “Hạ quan choáng váng đầu óc vô cùng, tinh lực rất kém nha~”
Khi trong phòng chỉ còn một mình Nghiêm Phượng Lâu, không biết lại là kẻ nào sống chết lôi kéo tay áo người ta chẳng chịu buông mà xin xỏ: “Phượng khanh, ở lại cùng ta đi.”
Lúc không có người ngoài, liền cùng nhau nằm trên chiếc giường nhỏ, gương mặt kề sát cùng tán gẫu liên miên chút chuyện linh tinh. Cố Minh Cử quan tâm hỏi: “Đổi địa điểm, ban đêm có ngủ được không?”
Từ lúc phòng ngủ bị Cố Minh Cử chiếm giữ, Nghiêm Phượng Lâu thường xuyên phải tới thư phòng qua đêm.
Nghiêm Phượng Lâu nhắm mắt nói: “Không sao.”
Cố Minh Cử rất thân thiết mà rằng: “Ngủ không được thì quay trở lại đây đi, ta về dịch quán là được.”
“Ngươi ở đây ta yên tâm hơn, trong dịch quán không đủ nhân thủ.”
Những thị tòng đi theo Cố Minh Cử dạo gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nhan/3216368/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.