🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Cố Minh Cử rời đi, mọi sinh hoạt của Nghiêm Phượng Lâu vẫn như bình thường.



Xử lý đôi ba công việc, xem mấy bài văn của học trò thư viện Nam An đưa tới. Thời gian Đỗ Viễn Sơn đến thăm bệnh, hai người ở trong phòng hưng trí bừng bừng đàm luận rất lâu về những cuốn sách tâm đắc đã đọc. Tới khi muốn ngừng mà ngừng không được, Nghiêm Phượng Lâu liền thuận tiện giữ hắn lại cùng ăn cơm. Ăn xong lại vừa uống trà vừa đọc sách nói về thư hoạ. Mãi tới khi sắc trời đã tối đen, Phiêu Tuyết mở miệng nhắc nhở, Đỗ Viễn Sơn mới giật mình nhận ra đã ở lại quá muộn, vội vàng đứng dậy cáo lỗi: “Học trò làm trễ giờ nghỉ ngơi của đại nhân rồi.”



Vẻ mặt Nghiêm Phượng Lâu bình tĩnh đến dị thường, uống bát thuốc Phiêu Tuyết bưng tới, cũng không bởi vị thuốc khó uống mà nhăn mày: “Kỳ thực, ta nên cảm ơn ngươi mới phải.”



Đỗ Viễn Sơn nghe vậy không hiểu, y cũng không giải thích, vẫn chỉ nằm dựa người trên giường, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự trào.



Lúc Phiêu Tuyết quay trở lại sau khi tiễn Đỗ Viễn Sơn về, ánh nến trong phòng Nghiêm Phượng Lâu đã tắt, tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. Hẳn là đã ngủ rồi. Đi theo y đã bốn năm, ngoại trừ mấy ngày qua được vị Cố thị lang kia vừa dỗ vừa hống, đây là lần đầu tiên Phiêu Tuyết thấy y đi ngủ sớm như vậy.



Mấy ngày sau, vẫn không thấy bóng dáng Cố Minh Cử.



Tên tiểu tư phụ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nhan/3216366/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Cựu Nhân
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.