*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm đó, Nam Chánh Can nhận được khẩu dụ triệu hắn đến thư phòng gặp Hoàng đế Diên Khánh.
Nam Chánh Can vừa vào trong đã quỳ xuống hành lễ với lão hoàng đế, thế nhưng lão lại làm như không nhận ra sự hiện diện của hắn, cứ chăm chú vào tấu chương chứ không cho hắn đứng lên, Nam Chánh Can cứ thế mà quỳ mãi bên dưới.
Nam Chánh Can biết lão hoàng đế muốn làm khó mình, nên không nao núng, lão không để ý đến hắn, hắn cũng không quan tâm đến lão, xem như mình đang luyện công. Hắn đã không còn là đứa bé sáu tuổi lúc nào cũng trông chờ ánh mắt quan tâm của phụ hoàng, đã không còn hoài mong vào tình thân mong manh kia nữa.
Không biết bao lâu đã trôi qua, cuối cùng lão hoàng đế cũng rời mắt khỏi tấu chương mà liếc mắt nhìn qua Nam Chánh Can đang quỳ ở dưới.
Diên Khánh đế năm nay còn chưa tới năm mươi, thế nhưng thời gian đã khắc vết tích lên gương mặt lão sâu đậm, mái tóc hoa râm, cả bộ râu cũng nhiều phần bạc hơn, đôi mắt lão có nhiều nếp nhăn, già nua hơn hơn nhiều so với tuổi của lão, chỉ có điều đôi mắt lão vẫn sáng hoắc biểu lộ tinh thần vẫn còn minh mẫn, sáng suốt.
Nam Chánh Can là đứa con thứ năm của lão, là đứa con mà lão cùng với nữ nhân lão yêu thích sinh ra. Lẽ ra, lão phải yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/2068469/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.