Chương trước
Chương sau
– Ta hứa với nàng, một ngày ta lập gia thất, thê tử của ta chỉ có thể là nàng! Tuyệt đối!

Nam Chánh Can không phải chỉ mới có suy nghĩ này ngày một ngày hai, hắn đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần như vậy, vì thế từ rất lâu hắn đã ý thức được một điều:

Dù hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, không được thừa nhận thì Cửu Y có thể trở thành thiếp của hắn đã là trèo cao, không cần phải nói tới nàng có tư cách làm chính thê của hắn hay không. Ngày sau, hắn trở thành vương gia, nàng càng không có khả năng. Mặc kệ hắn có kiên trì thế nào, cũng không đảm bảo nàng sẽ được chấp nhận. Sẽ không ai chấp nhận một cung nữ nhỏ nhoi là con dâu hoàng gia, nói không chừng càng hại nàng thêm. Khi hiểu ra sự thật như vậy, hắn càng điên cuồng cố gắng làm việc, muốn nhanh chóng, thật nhanh trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ có tiếng nói mà không ai dám phản bác!

Hắn sẽ để nàng đường hoàng trở thành nữ nhân của hắn, không phải chịu một chút uất ức nào.

Cửu Y mãi vẫn lâng lâng, chưa thích ứng được sự thay đổi đột ngột trước mắt.

Nàng sẽ trở thành thê tử của Nam Chánh Can sao? Vẫn không sao tưởng tượng ra viễn cảnh đó.

Đột ngột bị kéo đứng lên làm Cửu Y giật nẩy mình, liền hồi hồn.

– Ngươi làm gì vậy?

– Trở về!

– Về?

Nam Chánh Can không vui nói:

– Đương nhiên là về chỗ của chúng ta, ta không thích nơi này!

Hắn trước nay không thích chung đụng với người khác, giờ bắt hắn phải ở một nơi vừa cũ kỹ vừa rối loạn lại còn là phòng tập thể của cung nữ, hắn làm sao có thể chịu cho được.

Cửu Y sựng lại, không chịu đi.

– Ta… ta muốn ở lại đây vài hôm.

Nghe Cửu Y nói thế, Nam Chánh Can vốn đã dìu dịu liền lên cơn sung thiên.

– Tại sao? Nàng còn giận dỗi gì nữa?

Cửu Y lắc đầu nói:

– Không có! Ta không có giận ngươi!

– Vậy tại sao lại muốn ở lại nơi này? Không phải nàng đã đồng ý với ta rồi sao?

– Chánh Can, ta nhớ rõ mình đã hứa cái gì, chỉ là bây giờ tạm thời ta muốn yên tĩnh một chút để sắp xếp lại suy nghĩ của mình…

Nam Chánh Can định phản bác, hắn không tách khỏi Cửu Y nhưng  thấy nàng thật sự rối rắm, lại nghĩ hôm nay hắn đã cưỡng ép nàng chấp nhận và ước hẹn tương lai dài lâu sau này. Hắn không sợ nàng sẽ thất hứa, nhưng lúc này hắn không nên ép nàng hơn nữa, nếu để nàng quá căng thẳng sẽ phản tác dụng.

– Được rồi! Nàng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thì cứ nghỉ thôi! Ngày mai ta lại đón nàng về.

Cửu Y liền nhăn mặt, mặc cả:

– Một tuần!

– Cái gì? Nàng… không được! Một tuần là quá nhiều!

– Vậy thì năm ngày!

– Ba ngày! Ta chỉ để nàng ở lại ba ngày! Ba ngày sau ta sẽ tới đón nàng về!!!

Nam Chánh Can đã chốt lại cuộc cò kè mặc cả này, không để Cửu Y trả giá nữa. Hắn thật sự chẳng muốn để nàng rời khỏi tầm mắt hắn chỉ một lúc chứ đừng nói là ba ngày, bấy nhiêu đã quá đủ dầy vò hắn rồi.

Cửu Y biết có nói thêm cũng không được, gật gật đầu đồng ý.

Hôm đó, những cung nữ trong Điện Học Cẩn thấy Nam Chánh Can hùng hổ bước vào gian phòng của cung nữ, không biết đã nói gì với Cửu Y vì bọn họ đã bị đuổi đi xa, cũng chẳng ai có gan dám nghe lén. Rồi thấy Nam Chánh Can có vẻ không vui rời đi, còn Cửu Y vẫn ở lại khiến mọi người phân vân không ngừng, rốt cuộc giữa Nam Chánh Can và Cứu Y có chuyện gì? Liệu có phải Cửu Y đã thất sủng rồi không?



Hôm sau, Nam Chánh Can vẫn xuất cung tụ họp với Hữu Thiện ở Thiên Thực Đường. Và chẳng ngạc nhiên khi Chu Hoàng Sa lại xuất hiện.

– Chu tiểu thư có vẻ thích thức ăn ở Thiên Thực Đường nhỉ.

Hữu Thiện cười giả lả nói.

– Điểm tâm ở đây quả thật mới lạ, ngọt nhưng không ngấy, hương vị cũng thanh mát, thật sự rất dễ ăn.

Chu Hoàng Sa nhẹ giọng đáp, hoàn toàn không chút áp lực bởi ý dò hỏi trong câu nói của Hữu Thiện.

Mấy năm trong thương trường đã hình thành trong tâm Hữu Thiện cái tính cảnh giác với người khác, từng câu nói đều dò xét kỹ. Hắn chẳng sợ người  gian dối, vì ngay từ đầu hắn đã nghĩ chẳng ai thành thật. Đối với Chu Hoàng Sa, hắn chẳng tin tưởng, phòng bị khắp nơi. Nên hắn càng không nghĩ Chu Hoàng Sa không nói dối, lại bị những lời thành thật của nàng lâm vào u mê.

Trái lại thái độ nhã nhặn của Hữu Thiện, Nam Chánh Can lại cau có không ngừng. Nam Chánh Can bực tức với Chu Hoàng Sa như vậy khiến Chu Hoàng Sa và Hữu Thiện cũng khó hiểu. Nói ra dù hắn có không thích Chu Hoàng Sa thì cũng không nên biểu hiện rõ rệt như vậy chứ, dù sao đi nữa lôi kéo Chu Hoàng Sa trở thành đồng minh vẫn tốt hơn biến Chu Hoàng Sa thành kẻ địch.

Vấn đề cơ bản đó đương nhiên Nam Chánh Can hiểu, chỉ có điều mỗi khi trông thấy Chu Hoàng Sa thì hắn liền tới vì nàng mới khiến Cửu Y giận dỗi tách ra ở riêng, làm hắn mấy ngày không có người ôm ngủ, chẳng đêm nào ngủ thẳng giấc được, làm sao hắn có thể cười cười nói nói cho được.

Thái độ Nam Chánh Can rõ ràng như vậy, dĩ nhiên Chu Hoàng Sa không thể nào không biết Nam Chánh Can đang bất mãn với bản thân mình. Chỉ là nàng đã làm gì khiến hắn chán ghét? Lần gặp trước dù kết thúc không quá vui vẻ nhưng cũng không tới mức khiến hắn thù địch, chắc chắn lần gặp kia không phải là nguyên nhân. Suy qua xét lại, nếu nói nàng có làm gì đắc tội với Nam Chánh Can thì chỉ có thể vì việc kia thôi.

Cung nữ bí ẩn của Nam Chánh Can!

Chắc chắn chỉ có thể vì nàng ấy mà thôi.

Chẳng lẽ cung nữ kia đã nói gì khiến Nam Chánh Can trở nên ghét bỏ nàng? Nhớ tới lần tiếp xúc với Cửu Y, Chu Hoàng Sa không nghĩ Cửu Y là kẻ mách lẽo, dặm mắm thêm muối. Vì vậy, nàng càng không hiểu nổi vì sao Nam Chánh Can lại tức giận. Chẳng lẽ hắn không hài lòng với những hứa hẹn mà nàng đưa ra?

Nam Chánh Can cũng chẳng cho Chu Hoàng Sa có cơ hội giải thích, chẳng ngồi được mấy chốc đã đùng đùng bỏ đi, để lại Chu Hoàng Sa và Hữu Thiện trơ mắt nhìn.

Ở cùng mấy năm, Hữu Thiện ít nhiều cũng biết tính tình của Nam Chánh Can. Từ đầu, hắn đã không nghĩ việc liên hôn này dễ dàng diễn ra, hôm nay thấy thái độ của Nam Chánh Can quyết liệt như vậy, dù hắn không biết nguyên nhân phía sau nhưng hắn cam đoan chuyện hôn ước chắc chắn đã thất bại.

Hữu Thiện giả lả nói:

– Tính tình ngũ hoàng tử xưa nay không quá tốt.

Chu Hoàng Sa gật đầu đồng ý.

– Điện hạ nổi giận như hôm nay, ta cũng hiếm khi thấy, thật không biết vì nguyên do gì khiến ngài lại như thế.

Chu Hoàng Sa bâng quơ nói:

– Có thể vì trút giận thay người khác.

Lần này, tới lượt Hữu Thiện ngỡ ngàng:

– Trút… trút giận?

Chu Hoàng Sa nhẹ gật đầu nói:

– Ừ, bất bình thay tiểu cung nữ của hắn.

Tiểu cung nữ?

Nói là cung nữ vậy chỉ có thể là cung nữ ở Điện Học Cẩn, Nam Chánh Can xưa nay không thích gần người, chỉ có duy nhất một cung nữ có thể lại gần hắn, Hữu Thiện đã từng thấy qua chỉ là không quá ấn tượng.

Vì cung nữ kia mà Nam Chánh Can chẳng ngại trở mặt với Chu Hoàng Sa? Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là tới mức nào?

Hữu Thiện nghĩ ngợi không thôi, chỉ là hắn không để lộ ra ngoài mặt. Lại trưng bộ mặt cợt nhã, nói:

– Ta thật sự rất luyến tiếc với đề nghị mà tiểu thư đã đưa ra đấy.

Chu Hoàng Sa liếc mắt nhìn Hữu Thiện, chẳng thèm trả lời.

Hữu Thiện phe phẫy quạt, bông đùa:

– Nếu không đổi đối tượng là ta đi, tiểu thư nghĩ thế nào?

– …

– Dù sao tiểu thư cũng không muốn lấy đại hoàng tử mà.

Chu Hoàng Sa liền lạnh mặt, nàng thật sự rất ghét cái kiểu nửa thật nửa giả của Hữu Thiện, giống như nhện độc như vô tình giăng lưới khắp nơi thật chất là chờ đợi con mồi ngu ngốc sa vào.

– Ngươi xứng sao?

Với thân phận Hữu Thiện hiện giờ có khả năng để lấy được Chu Hoàng Sa sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.