“… Trải qua bao trắc trở, cuối cùng hôm nay tôi cũng làm xong thủ tục li hôn.”
“Chúc mừng anh khôi phục cuộc sống độc thân.”
“Quả thật nên chúc mừng,” Lâm Gia Duệ điều chỉnh tư thế một chút, nằm trên salon lại càng thoải mái, bùi ngùi, “Vì cuộc hôn nhân này, không biết gây bao sức ép, bao chuyện cho tôi, kết quả là vô nghĩa.”
Gần đây cậu và Từ Viễn không có gì giấu nhau, bởi vậy nói chuyện tùy ý hơn chút, “Chính vì chịu bao giày vò, mới chứng minh được đó là tình yêu đích thực.”
Lâm Gia Duệ nghe xong nhẹ nhàng nở nụ cười, không phát biểu ý kiến.
Từ Viễn dò xét sắc mặc cậu, thừa cơ hỏi: “Vẫn không có tin tức của người kia ư?”
Lâm Gia Duệ biết anh ta đề cập đến ai, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên: “Không có.”
Cậu đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang đắm chìm trong quãng hồi ức nào, “Đã là người qua đường, không nên cố tình đi hỏi thăm.”
Lâm Dịch tuân thủ theo ước hẹn, từ ngày đó đưa cậu đến bệnh viện thì biến mất. Giống như mười năm trước, đi thật dứt khoát, không thông báo với một ai cả. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty đã bị hắn đốt, nghiễm nhiên không còn hiệu lực, tập đoàn Lâm thị vẫn sừng sững như cũ.
Lâm Gia Duệ dựa vào tài lực của Lâm gia, tiếp tục quay phim nghệ thuật mà bản thân ưa thích. Sau khi xuất viện, cậu trở về Lâm gia, anh ba đương nhiên hoan nghênh, chị hai mắng thì mắng nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mong/2736525/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.