Nhưng Lâm Dịch vẫn tỉnh táo, rõ ràng biết chuyện không thể nào. Tỉnh táo mà đau khổ còn không bằng hồ đồ như Lâm Gia Duệ.
Trăng nghiêng về phía Tây.
Đêm ngày càng sâu.
Thể lực Lâm Dịch tốt hơn Lâm Gia Duệ nhiều, cõng thêm một người đi đường không thấy gì vất vả, nhưng vẫn thường quay đầu lại để ý tình huống của Lâm Gia Duệ: “Tiểu Duệ, em nếu thấy mệt thì ghé vào lưng tôi ngủ một lúc đi. Yên tâm, tôi sẽ đánh thức em.”
“Không cần.” Lâm Gia Duệ lắc đầu, cằm để lên vai Lâm Dịch: “Đi bao lâu nữa mới đến?”
Lâm Dịch nhìn bóng đêm phía trước, giọng khàn khàn: “Đi đến… khi tôi không đi được nữa.”
Cứ để hắn điên đi.
Cả đời này có lẽ cũng chỉ điên lúc này thôi.
Lâm Gia Duệ còn thật sự suy nghĩ: “Sao còn lâu thế.”
“Đúng, em nếu chán có muốn nghe tôi kể chuyện xưa không?”
Lâm Gia Duệ “Ừ” một tiếng sao cũng được, Lâm Dịch vừa đi vừa dùng câu nói khuôn sáo cũ mở đầu câu chuyện: “Thật lâu thật lâu trước kia, có một người sinh ra trong nhà phú quý, từ nhỏ quần áo lụa là ăn uống no đủ, được nuông chiều từ bé chưa bao giờ gặp phải chuyện phiền lòng.”
“Người này tốt số ghê.”
Lâm Dịch nghe thấy cười cười: “Nhưng tới năm hắn ta mười tám tuổi, xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, người mẹ yêu thương của hắn đột nhiên nhảy lầu tự sát.”
“A,” Lâm Gia Duệ cảm thấy câu chuyện này có chút quen tai, nhưng mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mong/2736515/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.