“Tôi đã từng nghe tương phùng cười xóa tan hận thù, nhưng chưa bao giờ tin hai người hận nhau có thể bắt đầu lần nữa.”
“Thế là không còn kết thúc bi đát rồi?”
“Đúng vậy, kết thúc thế không tốt ư?”
“Bình thường mọi người đều thích kết thúc hạnh phúc mà.”
“Tầm thường.”
Lâm Gia Duệ nửa nằm thoải mái trên ghế salon mềm mại, không chút nể tình phê bình.
Từ Viễn cười khổ, thật không hiểu sao lại chuyển sang đề tài này. Thân là một bác sĩ tâm lí, anh bình thường tiếp toàn những người có chút cổ quái, mà vị Lâm tiên sinh sau giờ trưa ngày 12 hàng tháng, không nghi ngờ gì là người đặc biệt nhất.
Lâm Gia Duệ thích kể về đủ loại chuyện xưa.
Cậu ta không phải là người giỏi hùng biện, tính cách thậm chí được cho là lạnh lùng, nhưng những huyễn ảo trong mơ từ miệng cậu ta nói ra đặc biệt lôi cuốn. Cậu ta hôm nay nhẹ nhàng kể lại màn kịch cẩu huyết: hai người yêu nhau trở mặt thành thù, tình yêu nở hoa trên mảnh đất đầy máu tươi, nhìn xinh đẹp đấy nhưng thật ra bên trong mang kịch độc trí mạng. Cuối cùng mọi chuyện không thể vãn hồi, người từng có cảm tình giờ trở thành kẻ thù vĩnh viễn.
Từ Viễn bất giác theo Lâm Gia Duệ thảo luận, lúc này mới phát hiện cần trở về chủ đề chính, cố gắng ho khan vài tiếng, nói: “Lâm tiên sinh, tôi cho rằng…”
Lâm Gia Duệ từ ghế salon ngồi thẳng dậy, làm động tác tạm dừng: “Thời gian không còn sớm, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mong/2736463/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.