Ngô Lão Cẩu nhìn chằm chằm Trương Khải Sơn, ý cười bên môi cũng dừng lại, dòng suy nghĩ cũng từ từ quay trở về. Kỳ thật, tổng kết lại, chẳng qua là có một đại nhân vật nào đó vừa mắt cái ngọc khuê kia, hoặc là có người vừa ý ra giá mua, bây giờ nhu cầu ở nước ngoài rất cao, nói thẳng ra là có thể báo giá trên trời. Nhưng chỉ có hai cái ngọc khuê hợp lại thành đôi mới là quốc bảo cực phẩm, cho nên hắn muốn Trương Phải Sơn kính dâng lên, vừa có thể làm đẹp danh cho quân đội. Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cảm thấy thông cảm cho một quân phiệt bất đắc dĩ như Trương Khải Sơn, tuy rằng thân phận này mang đến cho người danh dự, nhưng cảm giác chua xót sau nó chỉ có bản thân mới có thể nếm trải. Nếu được lựa chọn, Ngô Lão Cẩu vẫn muốn làm một người dân bình thường, an an phận phận sống, không quan tâm đến những âm mưu của quốc gia. “Lần này phải hạ đấu ở đâu?” Ngô Lão Cẩu trầm ngâm một lúc lâu, hỏi. Trương Khải Sơn cũng không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Trường Lăng.”(Lăng mộ của vua Minh Thành Tổ, GG để biết thêm chi tiết) Ngô Lão Cẩu nghe xong tay run lên, không cẩn thận mạnh tay bóp cổ Tam Thốn Đinh một cái, làm cho tròng mắt con chó nhỏ cũng muốn nhảy ra ngoài. Sau đó liền nhanh tay nhẹ nhàng vuốt ve lông nó tránh cho Tam Thốn đinh xù lông cắn người, Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Trường Lăng của Minh Thành Tổ?” Trương Khải Sơn buông tách trà trong tay, im lặng gật đầu. Ngô Lão Cẩu cũng không biết nói gì nữa. Nếu trộm mộ người khác thì cũng có thể nhắm con mắt mở con mắt mà trộm, nếu trộm phải mộ lớn mà ở chỗ xa xôi thì cũng không nói gì. Nhưng cái này rõ ràng là Thập Tam Lăng cạnh Bắc Bình, nếu không cẩn thận, bị điều tra được thì rơi đầu là chuyện thường. Tuy nói dân trộm mộ đầu đều treo trên thắt lưng, nhưng không ai ngu đến mức nhổ lông ngay bên cạnh con hổ. Huống chi, Thập Tam Lăng là di sản quốc gia quan trọng, được coi sóc vô cùng kĩ lưỡng. Việc này nếu không thành, đừng nói Trương Khải Sơn xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong Lão Cửu Môn cũng đừng mong có ngày được bình yên. Nhưng nếu nói khác đi, nếu việc này thành công, Trương Khải Sơn sẽ một bước lên mây, Lão Cửu Môn cũng được thơm lây không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ bị cấp trên điều tra. Ngô Lão cẩu sờ sờ lông Tam Thốn Đinh, không ngẩng đầu: “Chọn được ngày lành chưa?” “Ngày mốt xuất phát.” Vẫn là ngữ khí như đinh đóng cột. Ngô Lão Cẩu bỗng khe khẽ thở dài, bất kể bản thân mình có đi hay không, theo tính cách của Trương Khải Sơn, nhất định sẽ đi một mình. Huống chi, người cũng không có lựa chọn khác. “Chọn người xong luôn rồi?” Ngô Lão Cẩu trầm ngâm hỏi. Trương Khải Sơn khẽ gõ Nhị Hưởng Hoàn trên tay, vang lên hai tiếng giòn vang: “Trừ cậu và ta, còn có Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục.” Ngô Lão Cẩu cũng không giật mình gì khi mà Trương Khải Sơn tự ý đưa y vào đội ngũ trong khi y còn chưa đồng ý, y cảm thấy kỳ quái chính là chuyện Trương Khải Sơn đưa Trần Bì A Tứ vào hội. Bởi vì, tuy là Trần Bì A Tứ con nhỏ tuổi, nhưng thân thủ cũng tốt nhất trong Cửu Môn, tay búng một viên đạn còn chuẩn hơn súng ngắm. Nhưng mà, tất cả mọi người đều biết, người này chuyện gì cũng có thể làm được. Mấy năm trước, bởi vì tư chất của hắn cao, được Nhị Nguyệt Hồng đặc biệt thu nhận làm đồ đệ, tuy là không học được bài hát nào, nhưng cũng học được thành một tên thổ phu tử. Gần hai năm giương cánh đón gió, nhưng vì trong một lần hạ đấu chia lợi không rõ ràng mà giết đồ đệ, sau đó bị Nhị Nguyệt Hồng trục xuất khỏi sư môn, ngược lại hắn lập môn hộ riêng. Đương nhiên, ngoài mặt Nhị Nguyệt Hồng nói năm đó hắn vẫn nhớ, lẽ ra nên có bàn khẩu riêng và gia nghiệp riêng của mình, thực tế nội tình thì không giống như người ngoài vẫn hay nói. Đương nhiên, Ngô Lão Cẩu cũng không phủ nhận, ưu điểm của Trần Bì A Tứ đúng là có một không hai, hơn nữa trước khi xuống đấu y sẽ cẩn thận cân nhắc, chắc sẽ không đến nỗi nào. Về phần Hắc Bối Lão Lục, trước giờ hắn vẫn hạ đấu một mình, không ai đi cùng. Nhưng mà lần này, không phải nên đặt quan hệ đồng đội lên đầu sao? “Trần Bì A Tứ có thể đảm bảo chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi lần này, huống chi Nhị Nguyệt Hồng từng nói trước mắt hắn còn có ràng buột về quy định, chỉ cần trước đó nói rõ cho hắn hiểu, hắn sẽ tự biết chừng mực. Về phần Hắc Bối Lão Lục, hắn ở trong đấu có thể kiềm chế hành vi của A Tứ.” Trương Khải Sơn giương mắt yên lặng nhìn nhìn Ngô Lão Cẩu: “Nhưng sau khi hạ đấu muốn lấy được ngọc khuê, chủ yếu vẫn là dựa vào ta và cậu.” Ngô Lão Cẩu nhìn thấy hai tròng mắt đen láy của Trương Khải Sơn, đột nhiên nhớ đến lúc trước nhìn thấy ảo giác trong mộ tướng quân, nhất thời hai lỗ tai có chút nóng. Vì thế lập tức dời ánh mắt, ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ: “Nếu Phật Gia đã chuẩn bị thoả đáng, lần này lại là việc liên quan đến đại nghĩa của Cửu Môn, tôi nhất định sẽ dốc lực trợ giúp.” Lúc này Ngô Lão Cẩu đã quay đầu đi, không thấy được ý cười nhè nhẹ của Trương Khải Sơn, “Đúng rồi, tuy lần này đi không nên mang theo nhiều người, nhưng cũng cần chọn ra mấy người giỏi. Lần trước hạ đấu cậu có cảm thấy vừa ý với ai không?” “A?” Ngô Lão Cẩu nghe vậy liền quay đầu lại, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cái cậu A Sinh kia cũng không tệ.” Trương Khải Sơn ngạc nhiên một chút, nghĩ một hồi mới nhớ ra có người như vậy, vì thế cười nói: “Vậy chọn hắn.” Dức lời liền đứng dậy đi ra cửa: “Hôm nay ta sẽ bàn bạc trước với A Tứ và Lão Lục, cậu tranh thủ hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta ngày mốt xuất phát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]