“Thật vậy sao?”Nhị Nguyệt Hồng vừa dỡ lớp diễn trang xuống, chợt nghe được thủ hạ báo tin sáng nay Ngô Lão Cẩu đã ra khỏi thành, xem chừng là đi hạ đấu, nhưng kì lạ lại là đi chung với thủ hạ của Trương Đại Phật Gia.
Nhị Nguyệt Hồng vừa hát xong, Giải Cửu lúc này đang tự nhiên đứng một bên, lúc hạ nhân bẩm báo tin tức cho Nhị Nguyệt Hồng hắn cũng không kiêng dè gì. Nghe được tin đó, hắn khẽ gõ chiếc quạt, lầm bầm trong miệng: “Không thể tin được, Tiểu Ngũ vì Hoắc nha đầu mà làm mấy chuyện này.”
Nhị Nguyệt Hồng nghe như không nghe, hừ một tiếng, uống một ngụm Thiết Quan Âm, nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt: “Ai đang giúp ai còn không biết đâu.”
Đương nhiên, nếu để Ngô Lão Cẩu nghe được những lời này chắc chắn sẽ không thừa nhận, ít nhất hiện tại sẽ không thừa nhận —— trong mối giao dịch này, y chính là người bị lỗ nhất.
Cái đấu bọn họ hạ lần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đây chính là một cái mộ của Đại tướng quân Minh triều, nằm ở một cái thôn xa xôi hẻo lánh ở Ngạc Nam. Trong mộ cũng không có gì nguy hiểm mà Ngô Lão Cẩu chưa gặp qua, nhưng vì tên hạ nhân tham lam muốn lấy một món bảo bối trên người mộ chủ làm cho bánh tông sống dậy, Ngô Lão Cẩu vì cứu tên hạ nhân kia mà suýt chút nữa…
Nói ngắn gọn là tự dưng có một loại ma pháp nào đó làm cho thần trí bất minh, lúc cặp móng vuốt sắc nhọn của con bánh tông lông đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/23531/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.