Nhìn thấy đôi mắt thông minh sáng lấp lánh của Trương Tiểu Ngũ đang nhìn chằm chằm mình, Ngô Tà bỗng nhiên không hiểu gì hết hướng về y cười cười: “Ông nội.”
Quả nhiên người từng hạ đấu đều không phải người bình thường.
Trải qua nhiều lần xuống đất như vậy, Ngô Tà phát hiện từ lâu mình đã không còn là một người bình thường nữa —– Người bình thường sẽ không thể dễ dàng tiếp nhận chuyện một đứa trẻ năm tuổi là ông nội. Nếu mang Tiểu Ngũ trở về Hàng Châu thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhìn ông nội lớn lên, sau đó chẳng lẽ còn giúp ông tìm một bà nội giống y như bà nội mình?
Cho dù lúc này Tiểu Ngũ không biết suy nghĩ trong lòng Ngô Tà, hơi hơi nhíu mày, xoay người nói với Trương Khải Sơn: “Đại ca ca, tên của đệ có phải là “Gia Gia” hay không? Lần đầu tiên Tiểu Tà nhìn thấy đệ cũng gọi đệ là “Tăng Gia Gia”.”
“Quả nhiên ông đã gặp Tiểu Tà.” Ngô Tà nghe vậy mừng rỡ, nói: “Nó đang ở đâu?”
“Ba ba.”
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con lanh lạnh.
Không cần quay đầu lại Ngô Tà cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai.
Ngô Tà lại nhìn thấy ánh mắt Trương Khải Sơn mới vừa rồi còn đang nhìn Tiểu Ngũ bỗng trở nên sắc bén vài phần, đó là ánh mắt đánh giá đối thủ. Loại cảm giác này Ngô Tà rất quen thuộc, cậu thốt lên: “Tiểu Ca?”
Vừa xoay người lại, giờ phút này người đang nắm tay Tiểu Tà đứng ở cửa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869947/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.