Kỳ thật lúc Ngô Tà nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn xem bên trên có phải là đỉnh mộ không,, xác định chỗ mình vừa xuyên tới là bên ngoài hay là trong đấu.
May là bầu trời tối đen một mảnh, nhưng theo tiếng gió và dòng khí lưu động xung quanh phán đoán được đây là sân của một toà nhà nào đó không lầm được.
Ngô Tà ho khụ một tiếng, hướng về đứa nhỏ cười cười: “Đây là đâu? A, không đúng, em là ai?”
Trương Tiểu Ngũ không hiểu sao rất có hảo cảm đối với người xa lạ có nụ cười tươi rói này, lập tức nhếch miệng cười: “Trương Tiểu Ngũ.”
Ngô Tà sửng sốt, buột miệng nói: “Trương Tiểu Ngũ? Trương gia? Thân thích của Tiểu Ca?”
Ngô Tà không biết mình đã xuyên qua thời đại nào rồi, bất quá hiện tại có thể xác định tiểu hài tử kia rõ ràng là người, mà không phải là u linh hay là linh thi này nọ.
Nhưng đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ năm sáu tuổi, nhìn quần áo và kiểu tóc của nó có thể thấy đây là thời cận đại, nhưng e là cũng không thể hỏi nó được đây là dân quốc năm thứ mấy, người này cũng họ Trương vậy không biết nó có biết Trương Khởi Linh không nhỉ.
Nếu đã lỡ xuyên qua vườn nhà người ta, Ngô Tà lập tức phải gặp mặt đại ca ca mà đứa trẻ kia nhắc tới, chỉ cần không phải loại người cổ hủ thì nói không chừng cậu sẽ đỡ tốn được ít nước miếng để giải thích mấy chuyện hoang đường như xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869945/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.