Sau trận chiến từ Vạn Gia Lĩnh về Trường Sa, đoạn thời gian Trương Khải Sơn dưỡng thương chính là khoảng thời gian thanh thản tự tại khó quên trong ấn tượng của Ngô Lão Cẩu, ngoại trừ phải làm canh cá thăm bệnh ra, thì là tuỳ tiện hạ mấy cái đấu nhỏ điều chỉnh cuộc sống.
Bình thường Trương Khải Sơn cũng bận đến mức rồng thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ rảnh rỗi, mỗi ngày đều ở trong ảo giác bị mất minh khí. Cũng may chuyện quân chính đều giao hết cho Chung Thanh xử lý, nhưng làm một quân trưởng vẫn cần nắm chắc toàn bộ chiến cuộc, cho nên nhiệm vụ đọc thư mỗi ngày nhiều hơn một chút.
Thường xuyên qua lại, tỷ lệ số lần Ngô Lão Cẩu vào thư phòng Trương gia cũng nhiều hơn.
Bất quá, y đối với mấy lá thư này, từ nhỏ đến lớn không quá quan tâm đến chữ nghĩa. Thứ nhất là vì nguyên nhân gia tộc, tổ tiên Ngô gia từ xưa đều là đổ đấu, trong nhà hầu như không có người đi học, y nằm trong hoàn cảnh bị ảnh hưởng theo. Thứ hai là nguyên nhân bản thân, trời sinh y tính tình hiếu động, lúc còn nhỏ không thích ngồi yên, bắt y ngồi im lặng trước bàn một giờ, còn không bằng trực tiếp ném y vào trong đấu chơi với bánh tông cho vui.
Tuy Ngô Lão Cẩu là một người thô lỗ không biết chữ, nhưng ấn tượng của người lạ dành cho y bao giờ cũng là: vị thiếu gia này thật có phong độ của một người trí thức.
Những người quen thuộc với y đều nói, những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869920/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.