Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua đại tá còn đang giãy dụa không ngừng, phát hiện hai chân hắn đã bị đánh gãy, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Bán Tiệt Lí: “Là cô ta làm sao?”
Bán Tiệt Lí nhìn y, bỗng nhiên hừ một tiếng, nói: “Thật ra cậu cũng không cần phải làm cho ra hồn.”
Ngụ ý, những người khác đều là Bán Tiệt Lí giết, nhưng đại tá quả thật là do Hoắc Tiên Cô buộc, cũng là nàng động thủ, chừa lại cái mạng này của hắn bất quá là chờ bọn họ đến xử lý.
Kỳ thật, bình thường Ngô Lão Cẩu không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bán Tiệt Lí lắm, hơn nữa hai người cũng không có nhiều tiếng nói chung, ngoại trừ lúc trước y và Giải Cửu còn có Tề Thiết Chuỷ từng nhận chị dâu của Tam Gia làm chị nuôi rồi tiện thể đánh giá vẻ ngoài của hắn một chút ra, ngay cả thời gian để nói chuyện cũng không có, đừng nói chi là ở chung một mình với nhau.
Tính của Ngô Lão Cẩu là không nói chuyện thì sẽ bị nghẹn chết, nhưng cái gọi là lời đã nói ra như hất nước ra ngoài, không ai đảm bảo khi nào thì đã nói bậy, gặp loại người không hài lòng liền chọt một dao như Bán Tiệt Lí đây, y cũng không muốn đem mạng ra chơi đùa. Tuy y không phải Giải Cửu, không thể ngồi im lặng mặt đối mặt với Bán Tiệt Lí suốt ba canh giờ; cũng không phải Tề Thiết Chuỷ, biết trước là làm không được nên trốn trước.
Bây giờ bị Bán Tiệt Lí nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869899/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.