Phải tác chiến trong hoàn cảnh thi thể chất đống và mùi máu bay ngập trời vốn không phải là một chuyện làm cho người ta vui thích, nhưng bọn họ cũng không có nhiều thời gian để xử lí những thi thể vẫn còn ấm này.
Lúc tảng sáng, nhờ vào chiến thuật giáp kích, Trương Khải Sơn dẫn đầu sư đoàn 51 đã khống chế trận địa của Đỉnh Trương Cổ, lúc này trông về phía bốn phương tám hướng trên đỉnh núi đều là khói thuốc súng thay nhau bốc lên, sư đoàn 106 của địch phòng ngự thất bại, trận đánh ở Vạn Gia Lĩnh đã kéo lại lợi thế cho bên ta.
Nắm chặt thời gian bố trí khoảng cách chiến hào lần nữa, Ngô Lão Cẩu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Khải Sơn đang dứng một mình ở tiền tuyến, nhìn về phía núi non trùng điệp của Vạn Gia Lĩnh đến xuất thần. Y suy nghĩ một chút, cũng đi qua bên đó, đứng bên cạnh Trương Khải Sơn, nhìn nhìn ra dãy núi bị sương mù bao phủ xa xa, bỗng nhiên nói: “Ngài cảm thấy trận này, còn phải đánh mấy ngày?”
Trương Khải sơn nghe vậy quay đầu nhìn y một cái, lúc này gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ của đối phương khó tránh khỏi vẻ buồn ngủ do mấy ngày chiến đấu kịch liệt, trên mặt vẫn còn dính lại chút máu đen, chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong như cũ.
Hắn khẽ thở dài một hơi, nâng tay chùi vết máu còn dính trên mặt đối phương, nói: “Sư đoàn 106 của địch đã bị nhốt ở Vạn Gia Lĩnh, trước mắt đã tứ cố vô thân, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869889/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.