Lúc nói chuyện, bọn họ đứng rất gần nhau.
Trương Khải Sơn nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang tươi cười của Ngô Lão Cẩu, thật lâu sau bỗng nhiên cũng cười.
Hắn biết y bảo vệ hắn.
Hắn biết y hiểu hắn.
Tại cái thời đại chiến loạn mà con người không thể nắm sinh tử của bản thân trong tay, có thể hiểu nhau và chấp nhận nhau chính là một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Huống chi, Ngô Lão Cẩu luôn rất thiết thực.
“Trước khi chết giết được nhiều giặc, cũng đỡ hơn không biết khi nào phải chết trong tay bánh tông.” Ngô Lão Cẩu gãi gãi đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Khải Sơn cảm thấy không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, không chú ý đến nụ cười đang ẩn hiện và chút lo lắng đã lâu không nhìn thấy dưới đáy mắt của đối phương.
Chỉ là sau khi Lão Vương biết được chuyện này, ngồi đập giường suốt nửa ngày, nói hận không thể mang chân giả ra chiến trường cùng bọn họ giết giặc. Kỳ thật hắn biết tất cả mọi người trong tiểu đội đột kích đều ôm quyết tâm quyết tử, thở dài nói: “Tiểu Ngô, cảnh cáo cậu, mặc kệ lần này cậu giết được bao nhiêu đứa, cũng phải con mẹ nó bò về đây, gặp mặt anh em bọn tôi.”
***
Đường núi Vạn Gia Lĩnh vốn gập ghềnh, mưa bụi ẩm ướt, hơn nữa la bàn không sử dụng được, càng dễ lạc đường. Dựa theo nhật trình nhanh nhất, từ Đỉnh Kỳ Lân đến phía đông Đỉnh Trương Cổ ít nhất cũng phải một ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869887/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.