So với vẻ mặt tất nhiên của Trương Khải Sơn, hiển nhiên cả người Ngô Lão Cẩu còn đang ở trạng thái mơ màng.
Lúc trước Trương Ngọc Lân từng nói Trương Khải Sơn không biết Ngô Lão Cẩu đã rời khỏi Trường Sa, theo lý mà nói y đi theo đại bộ đội vừa đến Vũ Hán, Trương Khải Sơn thân là phó sư trưởng sẽ không đến mức đến tìm y đầu tiên.
“Ngài……. Vì sao biết tôi…….” Ngô Lão Cẩu đột nhiên phát hiện bộ dạng há hốc mồm khi mình giật mình nhất định rất ngớ ngẩn, nếu không biểu tình của Trương Khải Sơn đối diện cũng không càng ngày càng tệ.
Bất quá có thể xác định, ít nhất Trương Ngọc Lân nói không sai chút nào, bên ngoài có thể nhìn thấy thương thế của Trương Khải Sơn đã khá hơn nhiều lắm. Mà khi xa cách nửa năm không gặp, Chung Thanh đứng bên cạnh hắn mặc dù không có gì thay đổi quá nhiều, nhưng có thể nhìn ra khi hắn tới đây khoé miệng hơi hơi nhấc lên chứng tỏ lúc này tâm tình của hắn cực kỳ tốt, chỉ là vì ngại áp suất thấp mà Trương Khải Sơn bắn ra nên không dám biểu hiện rõ ra ngoài.
Dường như Ngô Lão Cẩu nghĩ tới gì đó, lại không dám quá khẳng định. Y trừng mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Trương Ngọc Lân bên cạnh, lại nhìn thấy đối phương đang thẳng người đứng hướng về Trương Khải Sơn, trên mặt bày ra biểu tình hiên ngang lẫm liệt anh dũng hy sinh. Mà theo lời Lão Vương thì đây là lần đầu tiên hắn được đứng gần Trương phó sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869866/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.