Khuôn mặt này bọn họ đều nhận ra, đúng là Đại Bảo lúc trước được cứu từ trong giáp đồng ra!
Không kịp tự hỏi sao Đại Bảo lại đột nhiên bị móc trên nham huyệt, Ngô Lão Cẩu liền thấy Đại Bảo vươn bàn tay phải như móng vuốt đại bàng chộp lấy cổ mình. Đang lúc chỉ mảnh treo chuông lại được Trương Khải Sơn kịp thời kéo lại, y mới đột nhiên nhớ ra có lẽ là thi độc tích luỹ trong cơ thể phác tác, lúc này Đại Bảo có lẽ chỉ là một cái xác không hồn.
Không ngờ Đại Bảo tập kích bất thành, xoay người lui vào sâu trong nham huyệt, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Trong lúc biến cố phát sinh, Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn thấy vô số động đen trên nham huyệt, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Trương Khải Sơn đứng bên cạnh y, bỗng nhiên thản nhiên nói: “Cậu cũng phát hiện?”
Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, nói: “Sở dĩ Minh Thành Tổ chọn cách dùng nham táng, trong đó có một nguyên nhân là lúc đến được tử cung, chúng ta căn bản không thể phân biệt được đâu mới là quan tài của hắn.”
“Nếu Đại Bảo đã xuất hiện, những người khác có thể cũng ở quanh đây.”
“Xem ra nham huyệt này thật sự thông với bên ngoài, không ngờ Đại Bảo đột nhiên phác tác thi độc lại chạy đến đây.” Ngô Lão Cẩu nhíu mày nói: “Những người khác e là đang ở trong cái động nào đó.”
Chung Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Bất quá, xem theo tình hình lúc nãy, hành động của Đại Bảo giống như trực tiếp nhắm về phía Ngũ gia.”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, tuy rằng theo lý mà nói Đại Bảo sẽ không lấy oán trả ơn, nhưng Chung Thanh nói cũng không phải sai. Vừa rồi rõ ràng ba người đứng cùng nhau, Đại Bảo lại cố tình chỉ nhắm vào y mà chụp, nếu đây không phải ngẫu nhiên, vậy thì cái thể chất chiêu tà kia của y đúng là con mẹ nó bị Trương Khải Sơn nói trúng rồi.
“Tuy rằng bộ đạng của Đại Bảo đã thành không người không quỷ, nhưng nếu không còn ý thức muốn hại tôi, cũng không nhất định phải bỏ chạy, nếu tiếp tục thì không chừng trên cổ tôi đã có vài cái lỗ rồi.” Ngô Lão Cẩu lắc đầu nói: “Trước khi hắn bò vào trong huyệt động, tôi thấy hắn còn cố ý quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt đó không giống như là hoàn toàn đánh mất ý thức.”
Trương Khải Sơn đương nhiên không có tình người nồng nàn như Ngô Lão Cẩu, nhưng hắn lại tin tưởng vào suy đoán của y. Ngẩng đầu lên nhìn những hang động treo ngược, hắn chậm rãi nói: “Huyệt động ở đây chi chít như sao trên trời, giống như một cái mê cung tự nhiên, không đi vào cũng không biết bên trong có cái gì. Cho nên, chúng ta cần một người dẫn đường.”
“Người dẫn đường?” Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ý ngài là, chúng ta đi theo Đại Bảo?”
“Vừa rồi không phải hắn muốn giết cậu, mà là muốn mang cậu đi đến quan tài mộ chủ chân chính.” Trương Khải Sơn tiếp tục nói: “Vốn ta không muốn mạo hiểm, nhưng ta tin tưởng trực giác của cậu, hắn sẽ không hại cậu.”
Trong lòng Ngô Lão Cẩu đột nhiên có chút cảm giác không thể nói rõ, tuy rằng bản thân y có thể sống tốt đến tận bây giờ, rất nhiều lần quả thật là nhờ may mắn, sau vài lần sinh tử trong đấu mà tích luỹ được giác quan thứ sáu. Nhưng mà, một người bình tĩnh trầm ổn nổi tiếng như Trương Đại Phật Gia không dựa vào lý trí để phân tích, mà dựa vào trực giác của người khác để quyết định một chuyện, đúng là rất hiếm gặp.
Huống chi, trực giác của nam nhân bình thường cũng không chuẩn lắm. Y không biết sự tín nhiệm vô điều kiện mà Trương Khải Sơn dành cho y là từ đâu mà có, dù sao giao tình của bọn họ vẫn còn thua xa độ hiểu biết giữa y và Giải Cửu. Nhưng mà, nếu bây giờ gặp phải sinh tử hai chọn một, Ngô Lão Cẩu không có thời gian mà sẽ đưa ra đáp án cho mình, y có thể vô điều kiện tin tưởng Trương Khải Sơn hay không.
Bất quá, ít nhất trước mắt y cũng không cần tự hỏi vấn đề này.
Ngô Lão Cẩu cười cười: “Vậy điều kiện của tôi là, tôi đi trước.” Nếu lựa chọn căn cứ vào phán đoán của y, đương nhiên y phải gánh vác vị trí nguy hiểm nhất. Lời vừa nói ra, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện trong lòng cho rằng Trương Khải Sơn sẽ đi vào cùng mình.
Trương Khải sơn nghĩ nghĩ, nhưng không phản đối.
Cửa hang treo ngược cách mặt đất một khoảng nhất định, góc nghiêng bốn mươi lăm độ hướng lên trên, người có thể bò chậm chậm vào, nhưng họ đang đứng ở vị trí không thể với tới cửa động, cho nên có một người phải ở lại.
Chung Thanh nhàn nhạt nở nụ cười: “Tôi ở đây chờ mọi người. Mang dây thừng, nếu có gì bất thường, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Nói xong, hắn nửa ngồi xổm xuống, nói: “Ngũ gia đạp lên vai của tôi đi.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt một chút, xót xa vết thương trên người hắn, nói: “A, vậy thật là ngại quá.”
Chung Thanh không nói gì.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên hiểu ra tại sao Chung Thanh lại có được sự tín nhiệm và coi trọng của Trương Khải Sơn như vậy, đổi lại là người khác, Chung Thanh vừa là một người trợ thủ đắc lực hiếm có, cũng là một huynh đệ tốt.
Cắn chặt răng, y nói một tiếng xin lỗi, đạp lên bả vai của Chung Thanh, dưới chân dồn lực một chút rồi xoay người bám vào cửa động. Hai tay cố gắng cấu vào tảng đá bên cửa động, chân của y cũng hướng lên động huyệt, phát hiện bên trong cao bằng một người đang ngồi chồm hổm, đập vào mắt một mảnh tối đen, căn bản không thể nhìn thấy rõ bên trong.
Phía sau truyền đến một trận âm thanh quần áo ma xát, có lẽ Trương Khải Sơn đã dặn dò Chung Thanh xong, đang leo lên đây.
Hai người một trước một sau bò lên trên, thông đạo gập gềnh không bằng phẳng, cũng may có thứ để bám vào nên cũng không khó đi lắm, nhưng không bao lâu dây thừng cột vào bên hông đã căng cứng. Ngô Lão Cẩu đang cân nhắc có nên thả dây thừng ra để đi tiếp hay không, liền cảm thấy phía trước có chút khác thường, đột nhiên ngẩng đầu khoảng cách chỉ bằng một lóng tay trước mặt, một người đầu treo ngược mở to đôi mắt đỏ ngầu đang chăm chú nhìn y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]