Lời nói của Ngô Lão Cẩu chưa dứt, thanh kiếm trong tay Trương Khải Sơn đã cấp tốc bay vào cửa động trên tường, sượt qua bàn chân y một tí.
Còn chưa kịp đem câu ‘Mẹ nó ngài nói ra tay là ra tay sao! Lỡ trược tay trúng lão tử thì sao!’ mắng ra miệng, thì nghe tiếng kim loại va vào nhau ‘Keng’ một tiếng, chân Ngô Lão Cẩu cũng được thả, vì thể rất nhanh thu chân về, nghi ngờ hỏi: “A Tứ?”
Thần sắc Trương Khải Sơn vẫn như cũ nhưng không tiếp lời, lúc này bên tường lại có tiếng nói trả lời câu hỏi của y.
“Đắc tội Ngũ gia!”
“Đao pháp của Phật Gia thật tốt!”
Nhìn thấy ý cười ẩn ẩn không thể nhận ra trên mặt Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu rất muốn lấy thi thuỷ trát lên đầy mặt hắn, nhưng sau đó xoay người chui vào động trên tường, nói: “Công phu của Tứ gia cũng thật tốt! Cửu Trảo Câu cuối cùng cũng phát huy công dụng.”
Ai ngờ còn chưa chui ra khỏi tường, thứ Ngô Lão Cẩu nhìn thấy không phải là Trần Bì A Tứ là là một đôi chân thon thả, ngẩng đầu lên nhìn, là một người mặc trang phục quân đội bó sát đang khoanh tay trước ngực, lại nhìn tiếp lên trên, là một khuôn mặt thiếu vài phần tiên khí giống Hoắc Tiên Cô nhưng hơn vài phần kiều mị.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm than thật mất mặt, bởi vì cái câu ‘Đao pháp của Phật Gia thật tốt!’ vừa rồi rõ ràng là do cô ta nói, hơn nữa vừa rồi lúc Trần Bì A Tứ dùng Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869815/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.