Ngô Lão Cẩu nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người từ trong rừng sương mù đi ra.
Đúng là Trương Khải Sơn.
“Ngài…..” Ngô Lão Cẩu sửng sờ tại chỗ, định hỏi Trương Khải Sơn mấy ngày nay đi đâu làm gì, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, dù sao người ta cũng là người dẫn đầu chuyến gắp lạt ma này, không có nghĩa vụ phải nói cho người khác biết hành tung.
Trong lúc Ngô Lão Cẩu còn đang do dự, Trương Khải Sơn đã đi đến bên cạnh y, lại đem một vật gì đó tới trước mặt y, nói: “Cầm lấy.”
Ngô Lão Cẩu vừa cúi đầu, thấy một thanh đoản kiếm màu đen, dài khoảng một thước. Mặc dù có chút không rõ ràng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nhận thanh đoản kiếm, cầm trong tay có chút nặng, đương nhiên là đồ tốt. Vì thế liền nhìn về phía Trương Khải Sơn, trong mắt hiện lên dấu chấm hỏi: Sao chưa hạ đấu đã cho tôi bảo bối tốt vậy rồi?
“Để phòng thân.” Trương Khải Sơn không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nói thanh đoản kiếm này cho y sử dụng, sau đó liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, “Đi thôi!”
Ngô Lão Cẩu đương nhiên biết tính nguy hiểm của công việc lần này, cho nên cũng không nói gì nữa, sau khi cất thanh kiếm liền theo Trương Khải Sơn vào cửa miếu tối om kia.
Ai ngờ, tuy rằng bên ngoài miếu này rách nát, bên trong lại có một cái động khác.
Trong miếu dần dần rộng thành một đường hình chữ nhật, không gian vô cùng rộng, nhưng kỳ lạ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mon-ky-su/1869779/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.