9.
"Gỗ? Cũng tự biết thân biết phận đấy nhỉ."
Tả Liễu dừng động tác lại, khẽ cười, gõ đầu ta một cái.
"Khi nào thì du mộc nhà ngươi mới thông minh lên đây?"
Tả Liễu lại giễu cợt đầu óc ta ngu xuẩn. Ta rất tức giận nhưng cũng không có biện pháp nào. Cây đào là thực vật, cũng không phải là động vật, vốn không có đầu óc mà.
Khi ta mới vừa khai thông linh trí, vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, rất nhiều thứ đều do Tả Liễu dạy.
Ai da, cứ mắng cứ chửi thoải mái đi, miễn không ăn ta là được.
Tả Liễu chợt nhận ra điều gì đó, hắn bỏ ta lại rồi đi đến ngồi bên cạnh bàn uống trà. Ta hốt hoảng mặc quần áo tử tế vào, bắt đầu tìm chủ đề để nói.
"Tả Liễu, Bàng đại sư đâu? Ngươi đánh bại hắn ta chưa?"
Nhìn dáng vẻ sạch sẽ tươi tắn không có một sợi tóc rối của hắn, trông không giống như đã trải qua một trận chiến khốc liệt chút nào.
Tả Liễu cười lạnh một tiếng.
"Đương nhiên hắn không phải đối thủ của ta."
Ta đang muốn hỏi đến cùng nhưng rõ ràng hắn không muốn nói nhiều. Ta thuận theo qua loa lấy lệ hỏi mấy câu. Hắn giơ tay lên làm thuật niêm phong căn phòng lại.
"Ta có chuyện cần đi ra ngoài một chuyến, ngươi chờ đến sáng mai rồi hẵng mở cửa."
Nói xong, hắn miễn cưỡng thu đuôi lại, nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhìn bóng lưng hắn lại có mấy phần giống như đang chạy trốn.
Rốt cuộc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-mang-xa-yeu-lai-muon-an-ta/3068295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.