Nguyễn Tiến Long lao ra sợ cô đi về mất mà gọi có phần lớn. Nàng giật mình, quay đầu lại thấy cu cậu đang dựa vào cửa mà thổ hồng hộc.
Đỗ Anh Thư cũng bị hụt một nhịp tim, cô ngoái đầu nhìn lại nhẹ nhàng đáp:" Sao? Chạy gì mà kinh vậy."
" Mày không học đi, xong lát mẹ lại ca cho cả đêm, để tao mà mất ngủ thì mày đừng trách."
" Èo, em mới không làm việc thất đức thế đâu."
Đỗ Anh Thư cười cười, cô coi hai chị em nhà này hở tí là đấu khẩu như vậy cũng vui, ánh mắt cô trở nên ảm đạm dần trông qua thời gian.
" Gọi chị có chuyện gì thì nói đi. Nhanh chị còn về."
" Em… em, …cảm ơn chị ban nãy nói mẹ giúp em." Nguyễn Tiến Long hai má hồng hồng, đầu cúi gằm xuống tay đưa lên ngại ngùng gãi đầu, miệng lí nhí nhưng Đỗ Anh Thư có thể nghe thấy rõ, lời nói chân thành từ đáy lòng phát ra từ một cậu bé đang trong giai đoạn bồng bột, ngựa non háu đá sắp trở thành thanh niên trưởng thành.
Cô cười khẽ im lặng vỗ vai cậu, cô xốc lại tinh thần:" Cảm ơn rồi thì nhớ đừng để mẹ kêu. Có gì thì từ từ nói chuyện với mẹ bày tỏ quan điểm của mình, con trai phải có chính kiến làm chủ cuộc đời. Đừng vì điểm số mà hai mẹ con cãi nhau. Mà nếu có bị mẹ tịch thu điện thoại một thời gian cũng đừng buồn, có gì lấy máy của chị Linh mà chơi."
Nguyễn Tiến Long hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3610491/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.