"Muốn giết ta, vậy ngươi còn chờ cái gì, xuống đây giết đi!" Lục Trần lặng lẽ nhìn Càn Long, còn duỗi ra ngón tay ngoắc ngoắc, trực tiếp khiêu khích. "Tiểu tử, đừng dùng kích tướng pháp nữa, ta sẽ không đi xuống giết ngươi!" Càn Long cười ha ha một tiếng, lại như thế nói, "Ngươi đã là thú bị nhốt trong lồng, ta có một trăm loại phương pháp giết chết ngươi, nhưng tuyệt đối không phải là đi xuống đối mặt mặt đối mặt với ngươi!" Hắn cũng không ngốc, sao lại như vậy chịu không được khiêu khích, mà chạy xuống bị lừa. Lực chiến của Lục Trần là gì? Hắn há lại không biết? Một khi mở Tiên Cấm võng, tương đương với việc thả một con quái vật ra, đến lúc đó người chết chính là hắn. "Cho dù có một vạn loại phương pháp, vậy cũng phải xuống đi, nếu không ngươi làm sao giết chết ta?" Lục Trần cũng cười, lại như thế nói, "Bắn tên? Phóng độc? Chôn lấp? Những thứ này hữu dụng thì ngươi đã sớm đổ vào trong động rồi, hà tất phải nói thêm lời vô nghĩa với ta làm gì." "Bắn tên và chôn lấp đích xác không dùng được, còn như phóng độc thì..." Càn Long cười hắc hắc một tiếng, lại như thế nói, "Trong lúc vội vàng, ta cũng tìm không được Tiên độc lợi hại, ngươi cũng coi như là vận may chó ngáp phải ruồi, nếu không ngươi hôm nay sẽ chết bởi trúng độc!" "Vậy ngươi đừng nói lời vô nghĩa, cái gì cũng không có, lại không dám mở mạng nhện ra, ngươi là nghĩ muốn vây khốn ta ở đây đến thiên trường địa cửu sao?" Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/5005165/chuong-3509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.