Còn về phần gà con, quên đi thôi, tên gà con này ngốc nghếch, sẽ không cân nhắc hậu quả khi thua đâu. Mạt Nhật chiến kỹ rất mạnh, nhưng cảnh giới của gà con không đủ mạnh, một khi quần ẩu, chính là bị vây đánh, gà con một mình ra ngoài đánh nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ bại. Lục Trần không đồng ý, tự nhiên là có đạo lý của Lục Trần, Thượng Quan Cẩn hiểu được những điều này, đành phải bỏ cuộc. Nhưng gà con lại không hiểu, hắn vẫn vẻ mặt mê hoặc: "Lão đại, ta đã lĩnh ngộ được tinh túy của Mạt Nhật, uy lực rất mạnh rồi." "Đứng sang một bên đi, lát nữa sẽ có lúc ngươi phát huy." Lục Trần nói. "Lục Trần, ngươi muốn tự mình xuất thủ, đơn đấu hay quần ẩu thì ngươi chọn một đi." Bành Thâm không tìm được người, không khỏi sắc mặt tối sầm, đành phải hỏi như vậy. "Nghe nói, trong Nội môn, trừ Diệp Võ ra, thì chiến lực của ngươi là mạnh nhất." Lục Trần nhìn Bành Thâm, cười nói: "Không bằng, đừng làm phiền các huynh đệ khác nữa, hai lão đại chúng ta trực tiếp đánh một trận, ai thua, người đó dẫn đội rời khỏi đây!" "Ngươi ngay cả Hạ Hầu Vương Thành cũng có thể chém, ngươi tìm ta đơn đấu, đây không phải là ức hiếp người sao?" Lông mày của Bành Thâm nhíu chặt lại, rõ ràng có chút nhát gan. Hắn không nhát gan cũng không có cách nào, hắn kém Hạ Hầu Vương Thành rất nhiều, làm sao giao thủ với Lục Trần được? Đó không phải là mở to mắt, đi tìm chết sao? "Ức hiếp ngươi thì ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991727/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.