Lục Trần cũng không cho đối phương cơ hội chạy trốn, trực tiếp một cái tát quất tới, hung hăng quất vào mặt đối phương, đánh bay đối phương trăm trượng, té xuống đất không dậy nổi. Những người khiêu chiến khác nhao nhao chạy tới xem xét, liền thấy một bên mặt người kia bị đánh lõm vào, nhưng khí tức vẫn còn, vẫn còn có thể cứu được. "Còn ai nữa không?" Lục Trần nhìn những người kia, gầm thét một tiếng. Đệ tử của hơn mười tông môn, hơn trăm người, ai nấy đều câm như hến, nào có ai dám đáp lời, nào có ai còn dám xuất chiến, vội vàng nâng đồng bọn bị thương lên, chạy trốn như chó mất chủ. Những đệ tử Huyền Thiên do Khang Húc cầm đầu, đã không thể đánh tiếp được nữa, bây giờ lại còn xuất hiện một người mạnh hơn, bọn họ còn đánh cái gì? Nếu không chạy, còn ở lại đây làm trò cười sao? Người ta chiến lực mạnh như vậy, tùy tiện có thể đè bọn họ xuống đất, tới tới lui lui ma sát. "Lục Trần sư huynh à, người kia cũng đâu có làm gì, huynh không cần ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?" Khang Húc nói. "Ra tay tàn nhẫn một chút, sau này sẽ không có nhiều người đến tận cửa khiêu chiến nữa." Lục Trần nói như thế. "Cái này thì đúng." Khang Húc gật đầu nói. "Tại sao người ta đều đến tông môn chúng ta khiêu chiến?" Lục Trần hỏi. "Cũng không phải đều đến bên chúng ta khiêu chiến, ngoại môn của hai tông môn lớn khác, tình hình cũng gần như chúng ta." "Tam đại tông môn Đông Hoang Vực, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991711/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.