“Cái gì?” Thái Điểu chấn kinh rồi, cũng gấp rồi, “Dao phay của ta là dùng để chém người, không phải dùng để thái rau! Dao phay tốt biết bao, đây chính là Tổ Khí gia truyền của ta, ngươi vậy mà lại dùng để thái rau cho người khác, làm ô uế danh tiếng của Tổ Khí!” “Tổ Khí sao?” Lục Trần mở không gian giới chỉ trên tay, từ bên trong lấy ra hai thanh dao phay, ước lượng một chút, ngược lại là có mấy chục vạn cân lực, nặng hơn nhiều so với bảo khí, nhưng so với Thánh Khí thì nhẹ hơn nhiều. Lại nhìn kỹ một chút, dao phay có một luồng khí tức tang thương, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, quả nhiên là hai thanh Tổ Khí không tệ! “Dao phay của ta!” Thái Điểu vội vươn tay, lại không dám cướp từ trong tay Lục Trần, cũng chỉ đành trông mong nhìn Lục Trần. “Đao là đao tốt, đáng tiếc đẳng cấp bình thường thôi, chém người vẫn không có vấn đề gì, trả lại cho ngươi đi.” Lục Trần cười ha ha một tiếng, liền đem hai thanh dao phay trả lại cho Thái Điểu, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, tất cả mọi người đều đã tu luyện đến cảnh giới như thế rồi, tất cả đều đã vượt qua kỳ Bế Cốc của Thiên Cương tam cực, ai còn sẽ lãng phí thời gian, đi làm đồ ăn ăn cơm chứ? Võ giả đã qua kỳ Bế Cốc, có thể rút ra năng lượng giữa thiên địa để duy trì sinh mệnh rồi, không ăn khói lửa nhân gian hoàn toàn không có vấn đề gì. Cũng chỉ có Thái Điểu ngốc như vậy, vậy mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991677/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.