"Đan hỏa của ta là để luyện đan, không phải để đốt người." Lục Trầm nghiêm túc nhìn Minh Nguyệt, hốc mắt hơi đỏ, tay đột nhiên duỗi ra, chụp tại mạch tay của Minh Nguyệt, ra lệnh cho Độc Long Mạch tiến vào thân thể của Minh Nguyệt, thanh trừ độc tố trên người Minh Nguyệt. Không ngờ, Độc Long Mạch tuân theo ý chí của Lục Trầm, lập tức bơi tới, nhưng lại quanh quẩn bên cạnh Minh Nguyệt, không thể tiến vào. Lục Trầm nhăn lại đôi lông mày kiếm, suy tư một lát, liền biết chuyện gì đã xảy ra. Thân thể của Minh Nguyệt không có cánh cửa để Độc Long Mạch tiến vào! Nếu Độc Long Mạch không thể giúp Minh Nguyệt trừ độc, Minh Nguyệt hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa! "Minh Nguyệt, thật có lỗi, ta phải hoen ố thân thể của nàng rồi." Lục Trầm nói với vẻ mặt áy náy. "A!" Minh Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú, kinh ngạc nhìn Lục Trầm, đau đến không muốn sống mà nói, "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống như tên súc sinh kia, ngay cả thi thể của ta cũng không buông tha sao?" "Ngươi ta nếu có duyên, nhất định có thể tinh huyết dung hợp, huyết mạch tương liên, nếu không ta chỉ có thể nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn, mà không thể làm gì!" Lục Trầm mặc kệ Minh Nguyệt hiểu lầm như thế nào, cũng không quan tâm ánh mắt của người ngoài, lập tức cởi Đan Tôn bào, lộ ra lồng ngực cường tráng, móng tay vạch một cái ở ngực, nặn ra một giọt tinh huyết. Ngay sau đó, Lục Trầm lại ở trên cổ tay của Minh Nguyệt vạch một vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991640/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.