Lúc này, Lục Trầm đặc biệt nhớ Tiểu Ngọc! Nếu Tiểu Ngọc ở đây, một tiếng Kỳ Lân hống, Cự Nham Man Tê còn không trực tiếp sợ tè ra quần? Dù không được như vậy, cũng khiến Cự Nham Man Tê có chút kiêng kỵ, không dám đuổi theo chứ? Đáng tiếc! Hỏa Hồ tên này thăng cấp tốn quá nhiều thời gian, nếu không Tiểu Ngọc trở về Hỗn Độn Châu ở, lúc này đã giúp được rồi. Tiểu Ngọc tuy không ở bên cạnh, nhưng có Phì Long chiếu cố, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ? Ngay khi Lục Trầm chuẩn bị cắt thịt, muốn dùng Linh Thần Nguyên Dịch, Hỗn Độn Châu truyền ra một tiếng kêu. Hống! Tiếng gầm của Hỏa Hồ. "Chuyện gì?" Lục Trầm vừa chạy, vừa hỏi. Thể năng và tinh lực sắp không chống đỡ nổi rồi, Hỏa Hồ tên này không cố gắng ngồi xổm trong Hỗn Độn Châu, lại muốn gây ra chuyện gì nữa? Hống! Hỏa Hồ lại dùng tiếng kêu đáp lại, còn đi đến rìa Hỗn Độn Châu bồi hồi, vừa nhìn liền biết muốn đi ra ngoài. "Ngươi lại không đánh lại người ta, ngươi ra ngoài dâng đồ ăn à?" Lục Trầm không có hảo khí nói. Hỏa Hồ thấy Lục Trầm chú ý tới, lập tức chạy tại chỗ, phảng phất như đang chạy về phía xa. "Chạy?" Mắt Lục Trầm đột nhiên sáng lên, có chút hiểu ý của Hỏa Hồ rồi, không khỏi truy hỏi, "Ý của ngươi là, để ngươi ra ngoài chạy, vậy ta thì sao?" Hỏa Hồ dừng chạy, nằm sấp xuống thân thể, làm dáng tọa kỵ. "Ồ, ngươi muốn ta ngồi lên người ngươi, cưỡi ngươi chạy?" Uỵt! Hỏa Hồ kêu "uỵt" một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991610/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.