Xuyên qua những tòa nhà cũ trong viện, bất tri bất giác, liền đi tới chân một ngọn núi cao. Trên đường đi, không có chỗ nào là Lục Trần để ý. Những tòa nhà cũ kia vừa nhỏ vừa hẹp, hơn nữa đều được xây dựng trong cùng một khu vực, giữa các tòa nhà có vẻ hơi chen chúc, không thể đảm bảo sự riêng tư, căn bản cũng không thích hợp cho Lục Trần tu luyện. Ngọn núi cao ngàn trượng trong viện này, ngược lại không có mấy người ở, là nơi yên tĩnh nhất trong viện. Nhìn lên trên, trên đỉnh núi, lại có không ít phòng ở tọa lạc ở đó. "Những phòng ốc kia là ai ở?" Lục Trần liếc nhìn người phụ trách kia một cái, hỏi. "Là nơi tu luyện của các quản lý chúng ta." Người phụ trách kia nơm nớp lo sợ trả lời. Lục Trần nghe xong, nhíu mày, không nói gì, chỉ sờ sờ chính mình, Phì Long lập tức lĩnh ngộ, liền mở miệng nói. "Phòng ốc tốt bao nhiêu, các ngươi đám phế vật này thế mà lại dùng để tu luyện, thật là lãng phí quá đi mất!" "Vâng vâng vâng, ta cũng cảm thấy quá lãng phí, nếu không các ngươi qua đó ở đi, để tránh lãng phí." Người phụ trách kia cũng lĩnh ngộ được điều gì đó, vội vàng nói như thế. "Cái này... không tiện lắm nhỉ?" Lục Trần lúc này mới nói, trong lời nói mang theo ý cười, trong lúc cười phảng phất giấu dao. "Không ngại, tuyệt đối không ngại!" Người phụ trách kia cho dù có ngu đến mấy, cũng hiểu Lục Trần có ý tứ gì, người ta đã để ý rồi, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991537/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.