"Cái gì mà thiên kiêu nhân tộc, chẳng qua là một bao cỏ mà thôi, thật tình không biết luyện hóa tinh huyết của thần thú là có thể chống lại sự áp chế của Đại Đế Ấn. Huống chi, một giọt tinh huyết thần thú quý giá như vậy, bổn hoàng há lại cho người khác dùng?" "Bổn hoàng bây giờ sẽ luyện hóa tinh huyết thần thú, một khi luyện hóa thành công, bổn hoàng liền có thể tùy ý đi ra Trấn Thú Sơn, đến lúc đó các ngươi nhân tộc..." "Hắc hắc, bổn hoàng muốn giết sạch những người trấn thủ Trấn Thú Sơn, diệt Đông Phương thế gia, còn có Đông Phương Vô Địch kia, còn có Lục Trầm kia, tất cả đều giết sạch, gà chó không tha, cỏ cây hóa tro!" Lão thú nhân thật sự không kìm được vui mừng, ngửa mặt lên trời cười lớn, khó mà ức chế. Cảnh giới của lão thú nhân cực cao, chân nguyên kéo dài, tiếng cười kia như thiên lôi cuồn cuộn, vang vọng khắp cả tòa Trấn Thú Sơn. "Ha ha ha... ha ha ha ha ha..." Tiếng cười của lão thú nhân truyền đến bên ngoài Trấn Thú Sơn, tiếng cười đó mang theo uy áp vô tận, khiến cuồng phong nổi lên bốn phía, khiến đất rung núi chuyển, khiến không gian chấn động, khiến thiên địa biến sắc, cũng khiến vô số con em thế gia Đông Phương kinh hồn bạt vía. "Lão ngớ ngẩn này, ăn phân ong mật rồi sao, buồn cười đến vậy?" Nghe tiếng cười của lão thú nhân, Lục Trầm cũng không nhịn được cười lên. "Lục Trầm, rốt cuộc ngươi vẫn là tư địch rồi, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì?" Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991516/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.