Nếu không phải từ miệng Phì Long nói ra, Lục Trầm không thể tưởng tượng Tây Môn Thiên Sơn là loại người này. Tuy nhiên, Tây Môn Thiên Sơn chỉ đối phó kẻ địch của nhân tộc, chưa từng mạo phạm nữ tính nhân tộc, căn bản không phải tội nhân nhân tộc, ngươi có thể nói gì về người ta? Người ta nhiều lắm chỉ coi là có sở thích cổ quái, khiến người ta hơi ghê tởm mà thôi. Mãnh Quỷ Lâm không lớn, cũng chỉ khoảng trăm dặm vuông, trên không trung, vừa nhìn đã thấy xuyên suốt. Chỉ là, Mãnh Quỷ Lâm quỷ khí âm u, xông thẳng lên không trung, khiến người ta khó mà ngự không, không thể không hạ xuống, đi bộ vào rừng. Mãnh Quỷ Lâm, khắp nơi là những âm thanh kỳ lạ, trống rỗng, u oán, phảng phất có vô số quỷ hồn đang thổ lộ điều gì đó. "Thiên linh linh, địa linh linh, bất kỳ quỷ hồn nào chớ hiển linh..." Từ khi vào Mãnh Quỷ Lâm, Phì Long liền mặt xanh môi trắng, một mực lải nhải không ngừng, phảng phất đang niệm chú ngữ gì đó, lại phảng phất đang tự trấn an mình, dù sao thì tên này chính là sợ đến yếu mệnh, nhát gan đến cực điểm. Lục Trầm không thèm để ý Phì Long, một lòng nóng vội tìm Tây Môn Thiên Sơn, bằng không thời gian kéo càng lâu, linh hồn của Thượng Quan Cẩn sẽ khó tìm về. Càng đi sâu vào rừng, quỷ khí càng thịnh, còn không ngừng nhìn thấy những tàn hồn màu trắng lúc ẩn lúc hiện đang du đãng. "Hồn của ta ở đâu?" "Phách của ta ở đâu?" "Ta chết thật oan uổng a."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991495/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.