"Lựa chọn thứ ba? Ừm, có!" Thanh âm già nua đó nói. "Thật sao?" Phì Long đại hỉ. "Đầu hàng, làm nô bộc của Yêu tộc." Thanh âm già nua đó lại nói. "Không thể nào, ta Phì Long tuy nhát gan, cũng sợ chết, nhưng tuyệt đối không đầu hàng!" Trước đại sự đại phi, Phì Long lại không thỏa hiệp, ngược lại trở nên vô cùng dũng mãnh, còn đứng dậy hô lên: "Nhân tộc vĩnh viễn không làm nô lệ!" "Vậy ta đành phải cắt thịt mỡ của ngươi cho gà ăn." Thanh âm già nua đó nói. "Tại sao lại cho gà ăn? Tại sao không phải cho chó ăn? Chẳng lẽ ta Phì Long ngay cả tư cách cho chó ăn cũng không có sao?" Phì Long tức giận. "Chó ăn không quen thịt mỡ của ngươi." Thanh âm đó vừa dứt, liền vang lên tiếng kim loại lăn trên đất, hai cái nồi lớn từ chỗ tối lăn ra. "Tiếng này... là... là..." Phì Long sửng sốt, bởi vì thanh âm đó không còn già nua nữa, mà là một giọng thiếu niên, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. "Là ta đây." Lục Trần xách một cái đầu yêu, mỉm cười từ trong bóng tối đi ra, vỗ vỗ Phì Long đang ngây người, nói: "Ngươi không đầu hàng Yêu tộc, rất có cốt khí, ta thưởng thức, cho nên ta cho phép ngươi... đầu hàng ta." "Ân ân ân, ta đầu hàng, đầu hàng sư huynh không có vấn đề gì cả." Phì Long hoàn hồn lại, vẻ mặt tươi cười cũng xuất hiện: "Ta liền biết, sư huynh nhất định không sao, sư huynh ngưu xoa như vậy, làm sao có thể có chuyện được? Nhất định sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991384/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.