"Đợi ngày đó ta có nhu cầu, thông báo tiếp cho ngươi đi." Lục Trầm đành phải nói như vậy. "Nhất định rồi!" Phì Tử đứng lên, chỉ vào người áo choàng, cười ha hả hỏi: "Con cá ươn kia, ngươi phóng sinh hay là băm vằm?" "Hắn muốn giết ta, còn muốn bắt Minh Nguyệt, ngươi nghĩ còn có thể phóng sinh sao?" Lục Trầm nhìn về phía người áo choàng, hai mắt lóe lên, sát cơ bùng nổ. "Minh bạch, rõ ràng, hiểu rõ!" Phì Tử quay người lại, sắc mặt biến đổi, âm trầm vô cùng, sát ý ngập trời. "Không, Lục Trầm, ngươi đang đào hố chôn ta mà!" Người áo choàng sợ đến phát khóc, hối hận đã muộn, cũng hận chết Lục Trầm rồi. Con em ngươi, có một thủ hạ cường giả Thiên Cương, ngươi không nói sớm một chút, chẳng phải ta đã trực tiếp liếm ngón chân ngươi rồi sao! Ngươi muốn giết ai, ta sẽ thay ngươi giết người đó, hà tất phải đợi cường giả Thiên Cương xuất hiện chứ? Người áo choàng còn chưa khóc xong, đã bị Phì Tử tùy tiện vung tay một cái, biến thành một đạo huyết vụ. Một cường giả Nguyên Đan Cảnh tứ trọng, từ đó vẫn lạc! "Đại nhân tha mạng a!" Đại hoàng tử sợ đến mặt mày tái mét, phục trên đất không dám ngẩng đầu. Đó là cường giả Thiên Cương Cảnh, cường giả thế ngoại, thế tục làm gì có ai có thể chống lại? Cho dù là chí cường giả của Duệ Phong Đế quốc, cũng chỉ là Nguyên Đan Cảnh ngũ trọng, so với cường giả Thiên Cương thì kém xa tám ngàn dặm. Người ta đừng nói là diệt ngươi, cho dù diệt cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991341/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.