Tôn Tùng! Kể từ sau Đại Hung Sơn, tên này biến mất không còn tăm hơi, không ngờ hắn lại chạy đến triều đô và đi theo Minh Hạo. "Phát tài rồi?" Lục Trần vừa thấy Tôn Tùng, liền hỏi thẳng một câu như vậy. Không cần hỏi, Tôn Tùng khẳng định là đã tìm được thứ tốt, mới đến triều đô tìm Minh Hạo. Bằng không, chỉ dựa vào Tôn Tùng một đệ tử Phí Hà Môn bình thường, Minh Hạo sẽ để ý đến hắn sao? "Tiểu tài, tiểu tài." Tôn Tùng cười ha ha nói. "Nói nghe xem, tìm được gì rồi?" Lục Trần hỏi. "Mấy món phá ngoạn ý, giống như linh binh của ngươi trước đây, toàn là rỉ sét, nhưng vẫn còn khí tức linh binh, tứ vương tử muốn hết." Tôn Tùng nói. "Tứ vương tử cho ngươi giá bao nhiêu?" Lục Trần lại hỏi. "Mười ức ngân tệ." Tôn Tùng ghé sát lại, nói nhỏ. "Kiếm lớn rồi ha." Lục Trần cười nói. "Đa tạ ngươi đã dẫn tứ vương tử đến Phí Hà Môn, ta mới có cơ hội kiếm một khoản lớn." Tôn Tùng cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường, cười đến mức trông như một tên nô tài tham tiền. "Ngươi không về Phí Hà Môn nữa sao?" Lục Trần lại hỏi. "Không về nữa, làm việc cùng tứ vương tử, có tiền đồ hơn." Tôn Tùng vừa nói chuyện, vừa nhét cho Lục Trần một cục sắt biến dạng, "Cái này cũng nhặt được từ Đại Hung Sơn, bị rỉ sét ăn chết, không có khí linh binh, nhưng lại có một luồng tử khí âm u, tứ vương tử không muốn, ta cũng không biết lấy về làm gì, thôi thì tặng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991293/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.