“Nếu đã là bảo vật, Uyển Nhi đi hái nó xuống.” Uyển Nhi vui vẻ, đang định đi về phía vách đá, nhưng bị Lục Trầm ngăn lại. “Đừng vội vàng đi qua, nơi có thiên tài địa bảo, thông thường sẽ có man thú canh giữ.” Lục Trầm kéo Uyển Nhi sang một bên, cẩn thận quan sát xung quanh Ngũ Sắc Chung Hoa, quả nhiên ở một bên bụi cỏ rậm rạp, phát hiện một con rắn lớn nhiều màu sắc đang nằm phục bên trong. Con rắn lớn đó nằm phục trong bụi cỏ, chăm chú nhìn Ngũ Sắc Chung Hoa, không nhúc nhích, khí tức cũng không lưu lộ, nếu không quan sát kỹ rất khó phát hiện. “Thiếu chủ, may mà người tâm tư cẩn mật, nếu là ta vội vàng chạy qua, liền phải chịu thiệt lớn rồi.” Uyển Nhi le lưỡi một cái. “Đó là Ban Hoa Chung Xà, chuyên ăn độc vật, Ngũ Sắc Chung Hoa là vật đại bổ của nó.” Lục Trầm nhìn chằm chằm con rắn đó, nói: “Nó chưa ăn Ngũ Sắc Chung Hoa, đoán chừng là đợi hoa lớn thêm một chút, sau đó mới hạ miệng.” “Con rắn này khó đối phó sao?” Uyển Nhi hỏi. “Đương nhiên không dễ đối phó, con rắn này sẽ phun độc khí, người bình thường không thể chống lại.” Lục Trầm móc ra một viên Ngự Độc Đan, nói: “Ta có thuốc giải, không sợ độc rắn, đợi ta chém con rắn đó, rồi lấy Ngũ Sắc Chung Hoa.” Nói xong, Lục Trầm nuốt Ngự Độc Đan, đợi dược lực khuếch tán toàn thân, sau đó bò lên vách đá đó, rồi mò về phía Ban Hoa Chung Xà. Cách Ban Hoa Chung Xà chỉ còn một trượng, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991246/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.